Những ấn tượng đã ăn sâu của tôi về quỷ, ở nơi anh ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Tôi vừa nhớ tới liền muốn cười.
Mở vòi sen tắm rửa, tôi cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Những cô gái khác không dám bước lên cân, là vì sợ mình quá nặng, còn tôi thì suốt một năm nay chưa một lần dám cân, chỉ vì cân nặng của tôi đang giảm sút nghiêm trọng.
Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, tất cả những gì tôi có sẽ biến thành một hũ tro cốt nhỏ bé đó.
Như vậy, chờ tôi rời khỏi đây, quỷ nam, những người hàng xóm đó, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi tắt vòi hoa sen, vươn tay lấy khăn tắm trên tường.
Vừa bước một chân ra khỏi vòi sen phòng tắm, tôi cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, rõ ràng mắt vẫn mở to nhưng trước mắt lại bị bao phủ bởi hai mảng tối đen.
Tình huống này tôi rất quen thuộc, đây là phản ứng thường gặp nhất sau khi tôi bị bệnh.
Tôi kiệt sức mà lảo đảo vài bước, ngã vật xuống sàn gạch men phòng tắm, phát ra tiếng động không nhỏ.
Nghe thấy quỷ nam ở ngoài cửa hỏi tôi làm sao vậy, tôi không nói nên lời, trước mắt hình như lại tối thêm chút nữa, sau đó nhắm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy bên ngoài phòng tắm có không ít người đến.
Họ rất nhanh tìm vào phòng tắm, hai nữ y tá đỡ tôi dậy, hỏi: “Là cô gọi xe cứu thương sao?” Tôi còn đang mơ hồ, một nữ y tá nhìn thấy cẳng chân tôi, khẽ kêu lên: “Ngã thành ra thế này, nhà cô không có ai sao?”
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Chắc là quỷ nam đến vì tôi kêu cứu.
Tôi hơi nhúc nhích chân, đau đến không tài nào kêu thành tiếng.
Bác sĩ ở bên ngoài nói: “Gãy xương rồi, mau dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện đi.”
Y tá đỡ tôi vào phòng ngủ thay quần áo, tôi đóng cửa lại, họ liền đợi ở bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-duong-voi-chang-quy/17.html.]
Tôi mở tủ quần áo tìm đồ để mặc, cảm thấy phía sau một luồng khí lạnh tiến đến, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều hơi xấu hổ, không hẹn mà cùng né tránh ánh mắt.
Là bởi vì, lúc này trên người tôi chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, mà bên trong thì không mặc gì.
Nhưng lúc ngã tôi nhớ rõ trên người mình chẳng có gì cả, khi y tá đi vào thì tôi đã có cái khăn tắm, nói vậy chắc cũng là anh ấy làm trước.
Tôi ho nhẹ một tiếng, vành tai hơi nóng, nói: “Cái đó...
Cảm ơn anh.”
Quỷ nam lễ phép đáp: “Không có gì.”
Tôi nhìn anh ấy.
Anh ấy cũng nhìn tôi.
Sau đó tôi khách sáo hỏi: “Tôi muốn thay quần áo, anh có thể tránh đi một lát được không?”
Anh ấy dường như không ngờ tôi lại nói điều này, vội vàng xoay người tránh đi.
Tôi khoác vội một chiếc váy lên người, để đến bệnh viện điều trị vết thương ở chân.
Lúc đang tìm thẻ khám bệnh trong ngăn kéo, quỷ nam đột nhiên gọi tôi: “Linh Linh.”
Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi như vậy.
Khác với những lần trước anh ấy dùng m.á.u viết lên gương đe dọa tôi, hay những lúc sau này anh ấy xấu hổ và giận dữ nói tôi không giống con gái.
Lần này, anh ấy không gọi cả họ tên của tôi, giọng nói ôn hòa, đầy yêu thương, mang theo sự quan tâm ẩn giấu.
Cả đời tôi hiếm khi được đối xử dịu dàng như vậy, mặt hướng về anh ấy, trái tim được trấn an trở nên bình lặng và mềm mại, giống như một hồ nước suối ấm áp được nắng xuân chiếu rọi.
“Cô có thể mang cái đó theo không?”
Anh ấy chỉ vào hũ tro cốt của mình đặt trên đầu giường.
20