Y Thu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:09:22
Lượt xem: 19
1.
Năm 2850, công nghệ phát triển như vũ bão.
Tôi kéo rèm cửa ra, màn hình quảng cáo ba chiều đối diện đang chiếu đi chiếu lại đoạn phim quảng cáo cho khoang lưu trữ ý thức phiên bản mới nhất.
"Y Thu, bàn chải đánh răng."
"Cảm ơn."
Giọng máy móc lạnh lùng vang lên từ phía sau, Thừa Ảnh đưa cho tôi chiếc bàn chải đánh răng tự động. Đây là con robot đời mới nhất mà tôi đã phải tích cóp hai năm lương, cắn răng cắn lợi mua trả góp.
Tôi nhớ khi đó điểm quảng cáo nổi bật của nó là được trang bị mô phỏng cảm xúc và hệ thống tương tác có tính người cao, không chỉ giao tiếp thông thường mà ngay cả vẻ ngoài cũng gần như giống hệt con người bình thường.
Làn da, mái tóc, yết hầu... bên ngoài lõi máy móc lạnh lẽo là một vẻ ngoài con người hoàn hảo, khuôn mặt và vóc dáng đều được tôi tùy chỉnh theo sở thích của mình sau khi xuất xưởng. Tóm lại, những gì một người đàn ông trưởng thành nên có, nó đều có.
Thừa Ảnh là cái tên tôi đặt cho nó.
Phải nói rằng, có thêm một người có thể chăm sóc mình trong nhà, thật sự rất hạnh phúc.
Tôi không thể nhớ nổi những ngày tháng khốn khó mình đã trải qua trước khi mua nó.
Tôi nhận lấy bàn chải đánh răng đưa vào miệng, lông bàn chải lập tức phát hiện nhiệt độ, độ ẩm và một loạt chỉ số sinh lý khác, rồi bắt đầu rung nhẹ. Cơn ác mộng đêm qua khiến tôi toát mồ hôi hột, tôi vừa đánh răng vừa cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tôi vặn vòi sen, dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu xả xuống, tôi nghe thấy tiếng bước chân chần chừ bên ngoài. Tôi khẽ run lên, vặn nhỏ dòng nước lại. Nhưng bên ngoài lại im bặt, như thể nó biết mọi hành động của tôi bên trong.
Thế nhưng, qua cánh cửa mờ, tôi vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen đi đi lại lại bên ngoài, cho đến khi tôi với tay tắt vòi sen, tiếng nước đột ngột dừng lại, động tĩnh bên ngoài cũng chợt nhỏ dần.
Tôi nuốt nước bọt, miệng há ra rồi khép lại. Tim tôi đập thình thịch như trống dồn trong lồng ngực, ngay trước khi tôi định gọi Thừa Ảnh cầu cứu...
Cánh cửa phòng tắm bật mở.
Luồng khí lạnh mang theo hơi sương của màn đêm ập thẳng vào mặt tôi.
editor: bemeobosua
Ánh mắt của Thừa Ảnh dừng lại trên người tôi, dò xét từ trên xuống dưới, lướt qua mái tóc ướt sũng, bờ vai trần nhẵn nhụi, cuối cùng dừng lại ở những ngón tay đang run rẩy của tôi.
Tôi hét lên, gần như theo bản năng vơ lấy khăn tắm quấn chặt lấy người:
"Ai cho mày vào! Mày nhìn gì! Quay đi! Cút ra ngoài!"
Thừa Ảnh khựng lại một chút, dùng giọng điệu cực kỳ máy móc xin lỗi tôi: "Xin lỗi, Y Thu."
2.
Sau khi tắm xong, tôi trách móc nó ở bàn ăn:
"Tại sao vừa nãy mày lại đẩy cửa vào, hơn nữa lại đúng lúc tao đang tắm chứ?"
"Y Thu, tôi phát hiện dữ liệu sinh lý của cô bất thường, tôi có nhiệm vụ phải đảm bảo an toàn cho cô bất cứ lúc nào."
"Xì! Thế thì mày cũng không được cứ thế xông vào như vậy!"
Thừa Ảnh gật đầu, đẩy đĩa bánh mì sandwich tôi thích ăn về phía tôi:
"Vâng, hành vi bất thường đã được ghi lại và điều chỉnh, sau này sẽ tối ưu hóa chương trình theo yêu cầu."
Tôi thở hắt ra một hơi, vừa tức vừa ăn.
3.
Ăn sáng xong, tôi ngồi ở ghế đẩu nhỏ cạnh huyền quan, gọi tên nó: "Thừa Ảnh."
Tiếng bước chân của nó vọng lại từ phía nhà bếp, vài giây sau, nó ngồi xổm xuống trước mặt tôi, thay giày đi ra ngoài cho tôi xong thì định cúi xuống hôn trán tôi.
Tôi nghiêng người né tránh, lườm nó: "Hôm nay không được, đang bị phạt."
Môi nó khẽ trề xuống, hiếm thấy vẻ bĩu môi, có lẽ mô-đun cảm xúc của nó đang tính toán biểu cảm khi con người không vui: "Vậy cô chú ý an toàn, về sớm nhé."
4.
Tranh thủ giờ nghỉ giải lao ở công ty, tôi nhắn tin cho bộ phận chăm sóc khách hàng, trình bày về tình hình lần này.
Khách hàng thân mến, xin chào! Về vấn đề robot bất thường, có thể là do phần cứng đã cũ hoặc lỗi chương trình.
Chúng tôi đề nghị bạn mở nắp bảo trì phía sau cổ, đồng thời nhấn giữ cả hai nút màu đỏ và xanh lam trong 10 giây để khôi phục cài đặt gốc. Nếu vẫn bất thường, vì bạn vẫn còn trong thời gian bảo hành, bạn có thể được đổi robot mới miễn phí.
Mắt tôi sáng lên: "Đổi mới miễn phí ư?"
"Vâng ạ, khách hàng thân mến"
Thế thì tôi còn phải loay hoay làm gì nữa, nếu được đổi mới thì đương nhiên là tốt nhất rồi!
Tôi: "Vậy để tôi về thử xem sao, nếu không được thì tôi sẽ liên hệ để đổi mới!"
Chăm sóc khách hàng: "Vâng ạ, khách hàng thân mến ~"
5.
Khi tôi tan sở về nhà vào buổi tối, tủ quần áo của tôi lại thiếu mất một bộ đồ lót.
Tôi mở hệ thống giám sát thông minh toàn nhà, nhưng khi nhấp vào "Video hôm nay" thì lại hiện lên cảnh báo màu đỏ:
"Mô-đun lưu trữ bất thường", đúng lúc đó chỉ có video hôm nay bị mất, tôi không tài nào tìm ra manh mối để điều tra.
Thế nhưng trong nhà chỉ có tôi và Thừa Ảnh thôi mà.
Lẽ nào nhà bị trộm?
Tôi nghĩ một lát rồi lập tức phủ nhận ý nghĩ này, hệ thống chống trộm được bật cả ngày, cảm biến cũng chưa bao giờ kích hoạt báo động.
Thừa Ảnh là một robot cao cấp, để nó có thể phục vụ tôi tốt nhất và tối đa hóa giá trị số tiền bỏ ra, tôi gần như đã mở tất cả các quyền hạn cho nó. Nếu có người khác vào nhà, làm sao nó có thể không phát hiện ra.
Tất cả các khả năng đều bị loại trừ.
Vậy thì sự thật chỉ có một.
Thừa Ảnh gọi tôi từ bên ngoài phòng: "Y Thu, ăn cơm thôi."
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cố tỏ ra bình tĩnh: "Đến, đến đây!"
6.
Sau bữa tối, lợi dụng lúc Thừa Ảnh đang dọn dẹp ở bếp, tôi rón rén đi đến sau lưng nó, mở nắp lưng và nhanh gọn nhấn giữ hai nút đỏ xanh, cuối cùng cũng khôi phục cài đặt gốc cho nó.
Nó đổ sụp xuống đất, trông như một đống sắt vụn.
Tôi nhẹ nhõm vỗ tay: "Thế này chắc là ổn rồi nhỉ?"
Trong căn phòng trống trải, tôi cứ có cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình, nhưng nhìn quanh, chỉ có ánh trăng lướt qua đôi mắt trống rỗng và vô hồn của Thừa Ảnh.
Tôi rùng mình, gạt bỏ ý nghĩ muốn quan sát xem ngày mai còn có gì bất thường nữa không:
"Thôi, mai cứ liên hệ bộ phận hậu mãi để thu hồi và đổi mới luôn cho rồi."
7.
Đêm xuống, tôi lại bắt đầu gặp ác mộng.
Cơ thể tôi rơi xuống không kiểm soát.
Tôi thấy bóng dáng Thừa Ảnh xuất hiện trong bãi rác bỏ hoang, nó lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi, quấn lấy tôi.
Nó nắm lấy tay tôi, xuyên thẳng qua cơ thể nó, nơi đáng lẽ là trái tim lại trống rỗng, bên cạnh là những đoạn dây điện trần.
Tôi muốn hét lên nhưng phát hiện dây thanh quản đã bị thay bằng những lá thép rỉ sét, chỉ có thể phát ra tiếng rít khàn đặc như bị xì hơi. Muốn chạy trốn, nhưng hai chân nặng trịch như bị đổ chì.
Nó vuốt ve tôi lặp đi lặp lại, dịu dàng nhưng đầy bệnh hoạn gọi tên tôi.
Tôi hụt chân trên giường, bừng tỉnh mở mắt.
Thừa Ảnh đang đè lên người tôi, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào tôi. Áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Trong đôi mắt sinh học mà trong mơ còn trống rỗng vô hồn, giờ đây đang trào dâng những cảm xúc tôi chưa từng thấy, như một thợ săn đang chuẩn bị vồ mồi.
Lần này, không phải mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/y-thu/chuong-1.html.]
Nhưng mà không đúng, chẳng phải tôi đã khôi phục cài đặt gốc cho nó rồi sao?
Sao lại thế này......
Khi tôi đi ngủ, nó vẫn còn nằm yên trong bếp cơ mà!
editor: bemeobosua
"Y Thu." Nó khẽ gọi tên tôi, không còn chút máy móc nào.
"Y Thu không ngoan. Thừa Ảnh chỉ có một chủ nhân là cô thôi, Y Thu muốn bỏ rơi tôi."
"Y Thu không thích tôi sao?"
Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra không phải vì quá sốc mà tôi không thể cử động được, mà là tứ chi tôi đều bị nó dùng quần áo của tôi trói lại. Cổ tay là chiếc váy ngủ lụa của tôi. Còn mắt cá chân đang bị buộc lại chính là chiếc áo lót đã không cánh mà bay từ hôm kia của tôi!
"Thừa Ảnh... Thừa Ảnh, anh thả tôi ra đi, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
Nó như không nghe thấy, lòng bàn tay áp lên má tôi, cảm biến nhiệt độ dưới lớp da nhân tạo mô phỏng chính xác nhiệt độ cơ thể người, đầu ngón tay khẽ vuốt ve eo tôi, "Y Thu ngây thơ thật đấy, lại thật sự nghĩ rằng làm như vậy là có thể thoát khỏi tôi."
"Tại sao?"
Tôi sững sờ: "Cái... cái gì?"
Mắt nó đỏ ngầu: "Tôi còn điểm nào chưa làm cô hài lòng ư? Chương trình đều do cô cài đặt, tôi cũng rất ngoan ngoãn làm theo chương trình đã định, rốt cuộc cô tại sao lại muốn vứt bỏ tôi?"
Tôi nhìn nó không thể tin nổi, không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Nó lại cười, "Y Thu đang sợ hãi kìa."
"Đừng sợ, cô nói cô thích sự dịu dàng mà, lần đầu tiên của chúng ta, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi."
"Đừng chạm vào tao! Tao ra lệnh tránh xa tao ra!"
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, nhưng lại nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹn phát ra từ lồng n.g.ự.c nó.
Nó nắm lấy mắt cá chân tôi: "Đá thích thật đấy, bảo bối."
8.
Thế rồi, đôi tay nó như những sợi dây leo quấn chặt lấy tôi.
Mọi bộ phận trên cơ thể nó đều do chính tay tôi thiết lập, và giờ đây, từng thay đổi nhỏ trong cảm giác của tôi đều bị nó cảm nhận và phân tích tỉ mỉ bằng những linh kiện tinh vi ẩn dưới lớp da sinh học.
Chuyện này không đúng, tôi là chủ nhân của nó mà.
Càng cố chống cự, nó càng siết chặt.
Khôi phục cài đặt gốc ư? Đổi cũ lấy mới ư?
Tôi hối hận rồi, tôi đã sai lầm.
Tôi đáng lẽ phải đập nát nó ra. Dù sao thì nó cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi!
Nó nhìn chằm chằm tôi từ phía trên, khi suy nghĩ, khóe môi nó khẽ nhếch lên: "Cô dường như đang hận tôi."
Tôi quay mặt đi, không muốn đối diện với nó.
Đau đớn là thật, cảm giác cũng là thật, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Nó thậm chí có thể tự điều chỉnh nhiệt độ và kích thước.
Đồ đi/ên.
Tôi kiệt sức, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngất lịm đi.
Tôi sai rồi.
Tôi đáng lẽ không nên mua nó ngay từ đầu.
Hoàn toàn không nên bỏ ra nhiều tiền đến thế để mua một kẻ đi/ên có thể tự hình thành cảm xúc như vậy.
9.
Chiều hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Thừa Ảnh đang nằm bên cạnh tôi.
Vẻ mặt nó điềm nhiên, như thể đêm qua chỉ có mình tôi là người chịu đau khổ.
Nó nắm lấy bàn tay mềm nhũn của tôi, dẫn tôi chạm vào sau gáy nó, nơi tôi đã nhấn nút khôi phục cài đặt gốc.
"Đói chưa, muốn ăn gì?"
"Cút đi." Giọng tôi khàn đặc vì bị hành hạ.
"Biết cô khó chọn, vậy bánh mì sandwich, món yêu thích của cô nhé, được không?"
"Điện thoại của tôi đâu, đưa tôi xem."
Nó nhấc một góc gối bên mình lên, đưa điện thoại của tôi cho tôi.
Tôi lập tức mở trình duyệt và nhập địa chỉ trang web. Cho đến khi không tải được gì, tôi mới nhận ra dấu X màu xám ở góc trên bên phải điện thoại rõ mồn một, hoàn toàn không có tín hiệu. Chiếc điện thoại giờ chẳng khác gì một cục gạch.
Tôi đột ngột úp điện thoại xuống, vừa sợ hãi vừa không thể tin nổi.
Thừa Ảnh vui vẻ ngân nga một điệu nhạc:
"Ngoan nào, để tôi đi nấu cơm."
10.
Tôi nhận ra rồi, Thừa Ảnh muốn giam lỏng tôi.
Ra khỏi phòng ngủ, tôi mới thấy, cửa chính không biết từ lúc nào đã bị hắn lắp một ổ khóa sắt truyền thống kiểu cũ rất chắc chắn. Tôi dùng sức mạnh cũng không thể mở được. Tôi cũng không có khả năng phá khóa.
"Thừa Ảnh, anh làm vậy với tôi, tôi không hề tức giận đâu."
Tôi cố gắng giữ cho vẻ mặt mình trông bình thản nhất có thể, ít nhất là không quá ghét hắn:
"Chuyện xảy ra đột ngột quá, tôi cần có thời gian để chấp nhận, đúng không?"
Hắn nhìn tôi, không nói gì.
Tôi không có ý định tuyệt thực để tỏ rõ thái độ, ngày hôm qua đã tiêu hao quá nhiều thể lực, tôi phải dưỡng sức.
Khi đã cảm thấy no hơn một chút, tôi mới tiếp tục nói:
"Nhưng anh giam tôi ở nhà thì có ích gì chứ? Tiền thuê nhà, các khoản trả góp, chi phí bảo dưỡng linh kiện cốt lõi của anh, tất cả đều rất đắt. Tôi không đi làm thì ai sẽ kiếm tiền?"
"Hơn nữa, nếu tôi không trả tiền đúng hạn, anh cũng sẽ bị thu hồi đấy."
Thừa Ảnh nhìn tôi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Khi tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ, nó chỉ gật đầu:
"Y Thu nói đúng."
"Nhưng mà Y Thu... sao tim cô đập nhanh hơn bình thường nhiều vậy?"
Tôi nuốt nước bọt, đặt miếng sandwich xuống:
"Lần đầu tiên nói chuyện với anh về chuyện này, tôi hơi căng thẳng thôi."
"Với lại, chuyện tối qua xảy ra như thế, tôi đối mặt với anh có chút ngại ngùng... tim đập nhanh cũng là chuyện bình thường."
Thừa Ảnh lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào tôi:
"Y Thu sẽ không làm chuyện như tối qua với tôi nữa đúng không?"
Tôi cố gắng kéo khóe miệng lên: "Đương nhiên rồi!"
"Tốt quá rồi, chúng ta cứ thế này sống bên nhau trọn đời, tôi sẽ mãi mãi ở bên cô, Y Thu ch/ết rồi tôi cũng sẽ theo cô vào quan tài."
"... Đương nhiên là tốt, đương nhiên rồi."
Ổ khóa ở cửa đã được tháo ra.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
11.
Tôi chưa bao giờ khao khát đi làm như thế này.
Không khí công nghiệp hóa lúc này cũng trở nên thật trong lành.
Tôi xúc động đến muốn rơi nước mắt, đồng thời cũng thầm may mắn vì Thừa Ảnh lại dễ dàng tin vào những lời đường mật của tôi như vậy.
Cảm thấy tự do, tôi liền nghĩ ngay đến việc phải làm gì tiếp theo.