"Tìm thấy . Phương Thừa Vân." Lời đầy cố chấp lọt tai, một bàn tay che lấy mắt . Tầm mắt chìm bóng tối. Duy chỉ xúc giác trở nên vô cùng nhạy bén.
Huyền Mạch hiện tại giam cầm . "Huyền Mạch" quá khứ vuốt ve . Lệ nóng trào nơi khóe mắt. Mọi cảm giác đều phóng đại. Ta lơ mơ hang động rung chuyển, nắm c.h.ặ.t lấy vạt áo trắng thêu chỉ vàng của Huyền Mạch, "Phương Thừa Vân, bắt ."
Trăng soi vách đá thành đôi bóng, chẳng hang ngoài mấy thu. Khi tỉnh nữa, nửa của dường như mất sạch cảm giác.
"Suýt..." Ta khẽ hít một lạnh, từ từ mở mắt . Một ngón tay lạnh đặt lên môi . Ngước mắt , là Huyền Mạch. Chỉ một Huyền Mạch mà thôi. Ta theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Mạch thấu tâm tư , như : "Tỉnh ?"
Nhìn thấy gương mặt , tự chủ mà nghĩ đến những cảnh tượng nên nghĩ. Hơi nóng lập tức lan từ mặt xuống tận cổ. Ta vội dời mắt .
Trước mắt hiện cảnh Huyền Mạch và sư phụ đàm đạo khi xưa. Ta còn kịp kinh ngạc, Huyền Mạch bế bổng lên, thẳng về phía đó.
Dưới cái đầy khó hiểu của , giơ tay lên, một lá phù văn từ cửa sổ bay tay . Tiếp đó, khác hẳn với những gì trong ký ức của , Huyền Mạch im lặng một lát cất lời: "Con cam tâm tình nguyện cùng Phương Thừa Vân một đôi phàm nhân, đắm chìm trong hồng trần ."
Khoảnh khắc , tâm thần chấn động dữ dội. Ta thấy giọng khàn đặc hỏi: "Rốt cuộc... chuyện là thế nào?"
Lá phù văn đó ý nghĩa gì? Tại câu trả lời của Huyền Mạch khác với ký ức của ? Ta nắm c.h.ặ.t lấy ống tay áo , khao khát câu trả lời.
Huyền Mạch cúi đầu , : "Lá phù đó là do sư phụ bố trí. Những gì mà ngoài phòng thấy, đều là những gì kẻ bày bùa chúa đó ."
Ta hiểu. Hóa tất cả đều là một sự hiểu lầm đầy nghiệt ngã. Ta ông lão với gương mặt hiền từ ánh nến , lòng dâng lên một nỗi bi lương vô hạn.
Ngày đầu Thế giới , sư phụ nhặt về, trở thành Tiểu t.ử nhỏ tuổi nhất của Thanh Vân Tông. Những lời dạy dỗ ân cần năm xưa của Ngài lướt qua tâm trí như một thước phim chậm. Ta nhớ lời sư phụ khi và Huyền Mạch rời : "Huyền Mạch là hy vọng duy nhất của Thanh Vân Tông chúng . Thừa Vân, coi như sư phụ cầu xin con, hãy rời xa nó ! Con đừng hủy hoại nó."
Lúc đó hiểu. Ta chỉ yêu Huyền Mạch, tại là hủy hoại ? chỉ yêu mà thôi. Yêu vị sư thì lạnh lùng nhưng trong lòng chỉ . Yêu một Huyền Mạch luôn chắn mặt mỗi khi ai đó mắng là kẻ cha .
Hắn yêu , vì mà từ bỏ vị trí Tông chủ tương lai. Ta yêu , vì mà từ bỏ khao khát trở về nhà. Thế nhưng, chỉ vì một câu dối, phủ nhận tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-ve-the-gioi-dam-my-tien-hiep-sau-khi-bi-tien-ton-giet-the-chung-dao/chuong-9.html.]
Lồng n.g.ự.c đau đến nghẹt thở, tầm mắt nhòe vì nước mắt. Ta ngẩng đầu Huyền Mạch: "Huynh từ khi nào?"
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Huyền Mạch : "Khoảnh khắc đ.â.m thanh kiếm n.g.ự.c , đây là một quân cờ do bày từ đầu chí cuối."
"Ta về nhà. Ta khi thanh kiếm đ.â.m n.g.ự.c, sẽ c.h.ế.t." Huyền Mạch đặt xuống giường trong căn nhà nhỏ: "Cho nên, nhát kiếm đó đ.â.m."
"Phương Thừa Vân, khi rời , bảo trốn cho kỹ, đừng để tìm thấy."
Ta để mặc cởi bỏ ngoại bào của : "Huyền Mạch, chỉ đơn thuần là về nhà."
Huyền Mạch hôn lên môi : "Ừm, . Phương Thừa Vân, để rời một , tuyệt đối buông tay nữa."
Ta giơ tay ôm lấy cổ Huyền Mạch: "Đừng buông tay, hãy nắm c.h.ặ.t lấy ."
Mãi mãi đừng buông tay .
9.
Độc tính của bào t.ử tan biến, tỉnh từ trong huyễn cảnh với cái đầu đau như b.úa bổ. Vừa mở mắt chạm ngay ánh mắt thanh minh của Huyền Mạch. Sống mũi bỗng chốc cay nồng: "Sao dùng lực mạnh như thế?"
Oán trách xong, chẳng đợi Huyền Mạch phản ứng, liền dứt khoát lao lòng , tự biến thành một quả cân đ.â.m sầm l.ồ.ng n.g.ự.c .
Huyền Mạch vòng tay ôm siết lấy , lực đạo mạnh, "Vẫn đủ mạnh , ..."
Câu "hổ lang" cuối cùng , Huyền Mạch ghé sát tai mà thì thầm. Ta xong mà chấn động khôn cùng, chỉ dốc sức vùi mặt hõm xương quai xanh của . Vùi xong thấy thật nhu nhược, bèn trả đũa bằng cách ghé sát tai , thì thào cực nhỏ: "Nếu còn mạnh hơn nữa, thể sinh cho một đứa nhỏ luôn đấy." Dứt lời, bàn tay Huyền Mạch đang đặt ngang eo tức khắc siết c.h.ặ.t.
Ta ngước mắt , lúc mới bừng tỉnh ngộ rằng tự tìm đường c.h.ế.t thế nào. Ta hoảng loạn định leo xuống, nhưng khóe môi Huyền Mạch khẽ nhếch lên: "Vậy ? Đệ sinh bao nhiêu, nuôi bấy nhiêu."
Ta dở dở , não bộ xoay chuyển cực nhanh, lập tức tìm cách đ.á.n.h trống lảng: "Hiện tại và Lâm Trĩ Thu vẫn còn quan hệ Đạo lữ đấy."