Nó thật thà đáp:
“Mẫu hậu ạ.”
Ta đặt đũa xuống:
“Ở đây nhiều quy củ như thế.”
Ta : “Con thích ăn gì, thích ăn gì, đều thể , cô cô Phù Trụ sẽ ghi . Sau ăn thì ăn, ngon thì cần miễn cưỡng.”
Dù cũng là một đứa trẻ năm tuổi, mắt nó sáng lên:
“...Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật.”
Ta gật đầu, gắp một miếng bánh hoa sen bỏ chén nó:
“Con là hoàng tử, học nhiều quy củ, nhưng ở chỗ tổ mẫu, vui vẻ và khỏe mạnh là quan trọng nhất.”
Quả nhiên nó thích bánh hoa sen, ăn hết hai miếng rưỡi, miếng cuối cùng do ngán quá nên ăn nổi nữa, với vẻ mặt nhăn nhó, bỏ dám.
Phù Trụ nhanh tay đỡ lấy, :
“Điện hạ cần gò bó , thái hậu , cần miễn cưỡng ăn.”
Ta cầm khăn lau tay cho nó, thì ngoài điện bỗng vang lên tiếng quát:
“A Từ vô lễ!”
Nó vốn đang yên, lập tức bật dậy, hoảng sợ rụt tay .
Ta đầu , hoàng hậu đang bước điện.
“Bổn cung thường dạy con thế nào? Không một chút quy củ, thể để hoàng tổ mẫu rửa tay cho con?”
7
Một bữa sáng đang yên đang lành, phá hỏng như thế.
Hoàng hậu thì đúng là canh đúng giờ đến thỉnh an , chỉ tiếc là nàng bước , Diệp Kính Từ liền như chuột gặp mèo, dám , thẳng tay rũ xuống giữa điện.
Hoàng hậu cạnh , lạnh giọng hỏi nó:
“Hoàng tổ mẫu thương con bệnh mới cho con đặc quyền, mà con vô lễ như , phép tắc ?”
Nó cúi đầu:
“Nhi thần sai .”
Ta đặt chén trong tay xuống bàn cạch một tiếng.
“Ai gia vì A Từ bệnh mới thương nó.”
Ta liếc hoàng hậu:
“Nó là cháu ruột của ai gia, ai gia thương nó là thật lòng, chỉ là rửa tay thôi mà. Khi hoàng đế còn nhỏ, ai gia cũng chăm thế, chẳng lẽ hoàng hậu thấy hoàng đế lúc đó cũng vô lễ ?”
Hoàng hậu á khẩu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-thai-hau-ta-van-phai-cham-chau/4.html.]
“Mẫu hậu, thần ý đó...”
Nàng liếc Diệp Kính Từ đang yên lặng:
“Đến giờ , con nên đến thư phòng học bài.”
Ta thản nhiên :
O mai d.a.o Muoi
“Trời còn lạnh, hôm qua nó sốt, ai gia bảo phu tử đến Từ An cung dạy, sắp xếp một gian thư phòng ở đây, mấy hôm nay học ở đây cũng lỡ bài, đỡ ngoài gió mà nhiễm lạnh.”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, còn định thêm gì đó, giơ tay gọi Phù Trụ:
“Dẫn điện hạ đến thư phòng .”
Diệp Kính Từ ngoan ngoãn hành lễ xong, gì, lặng lẽ theo Phù Trụ.
Ta theo bóng nó khuất rèm, tiếp:
“Nó năm tuổi , là cái tuổi suy nghĩ .”
Hoàng hậu gượng:
“Mẫu hậu , thần nhất định sẽ dạy dỗ thật ...”
Ta cắt ngang:
“Ngươi đang gì, đừng giả ngốc.”
Ánh mắt nàng sắc .
“Dung phi c.h.ế.t , những ân oán giữa ngươi, hoàng đế và nàng , đừng kéo đầu một đứa trẻ.”
Ta chằm chằm mặt nàng :
“A Từ cũng là con ruột của ngươi. Ngày xưa bế đến Dung phi nuôi, là nghiệp do phụ mẫu nó tạo , liên quan gì đến đứa nhỏ? Nó quyền chọn ?”
Nét bên môi hoàng hậu đông cứng , một lúc mới :
“Nó ở bên Dung phi đến bốn tuổi, lúc mới trở về, đêm nào cũng gọi ‘Dung Trân’. Trong Trân Huyền điện thói hư tật nhiều, tâm tư nó cũng sâu hơn những đứa trẻ khác, thần chỉ sợ nó lầm đường…”
“Mẫu hậu hiện giờ thấy nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai nó cố diễn để lấy lòng ?”
“Có diễn , ai gia .”
Ta : “Đêm qua , nếu ngươi thấy nó chướng mắt, thì để nó ở Từ An cung . Hôm nay chỉ với ngươi một .”
“Hoàng hậu, ngươi là quốc mẫu, cũng là sinh mẫu của nó. Nếu là dạy con, thì đừng lấy tư tâm của cái cớ.”
8
Lúc hoàng hậu sinh Diệp Kính Từ, thai lớn khó sinh, suýt nữa mất mạng.
Cực khổ sinh xong, đứa trẻ còn kịp bế lòng mẫu , thì Khâm Thiên Giám truyền đến cái gọi là thiên mệnh, đứa nhỏ thể ở Phượng điện lâu, nếu , chỉ mẫu tử khó mạng, mà còn ảnh hưởng đến vận nước.
Một đám quan viên Khâm Thiên Giám tính tới tính lui, cuối cùng tính hướng Đông Nam là hợp để nuôi đứa trẻ nhất.
Mà ở đó, chính là Trân Huyền điện của Dung phi sủng ái bấy giờ.
Đêm , Diệp Kính Từ bế .