XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC, TA VÀ NAM CHÍNH HOÁN ĐỔI THỂ XÁC - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 14:21:57
Lượt xem: 718
1.
Ta xuyên sách rồi.
Tin tốt là ta xuyên thành nữ chính.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Tin xấu là, đây là truyện ngược!
Càng tệ hơn, đây lại là loại truyện ngược vợ suốt chín mươi chín chương, đến chương cuối nam chính chỉ cần rơi hai giọt nước mắt cá sấu là có thể quay lại theo đuổi vợ thành công.
Nói cách khác, sắp tới ta sẽ phải trải qua một màn combo “ngược thân – ngược tâm” đầy đủ, bao gồm nhưng không giới hạn ở các tiết mục như bị giam lỏng, bị làm khó dễ, sẩy thai, bị rút m á u và đủ loại hành hạ phụ nữ.
Hiện tại, tình tiết ngược đã bắt đầu.
2.
Vài ngày trước, biểu muội của nam chính Mộ Dung Viêm là Liễu Vi Như đã mặc bộ váy do ta sai người may để đi dự tiệc thưởng hoa.
Không ngờ tại buổi tiệc, váy của nàng ta đột nhiên rách toạc, để lộ xuân quang, mất mặt trước bao người.
Cũng may buổi tiệc chỉ toàn nữ tử, nếu không thân thể nàng ta đã bị nam nhân khác nhìn thấy.
Liễu Vi Như khóc lóc quay về phủ, nói ta đã giở trò với váy nàng ta, cố tình khiến nàng ta mất mặt.
Nàng ta cầu xin Mộ Dung Viêm đòi lại công bằng cho mình.
Thế là ta bị nhốt vào phòng cấm túc.
Bởi vì thân phận thấp kém, sau khi gả vào vương phủ, cả Thái phi lẫn Mộ Dung Viêm đều không thích ta nên đám hạ nhân dưới trướng cũng chẳng hề nể mặt.
Bọn hạ nhân mắt chó nhìn người thấp lại đem cơm thiu đến cho ta ăn – toàn là đồ ăn ôi thiu, bốc mùi chua thối nồng nặc.
Ngửi thấy mùi đó là ta đã chẳng muốn ăn, thà nhịn đói còn hơn.
Kỳ lạ là ta nhịn ăn hai ngày rồi mà bụng vẫn không hề thấy đói.
Dù cơ thể không báo động cơn đói nhưng cũng không thể không ăn mãi như vậy được.
Ta sợ nếu không hấp thu đủ chất dinh dưỡng, thân thể này sẽ gục mất.
Thế nên đến sáng ngày thứ ba, khi đám hạ nhân lại mang cơm thiu đến, ta lập tức nín thở, cố không ngửi mùi hôi chua rồi ăn sạch nhanh nhất có thể.
Ăn xong, ta xoa cái bụng căng tròn của mình, lại chui lên giường ngủ một giấc nữa.
Chẳng ngờ, mới ngủ được chừng hai canh giờ, ta đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.
Trong viện ra ra vào vào đầy người... nha hoàn, sai vặt, còn có cả đại phu.
Ta ghé tai vào khe cửa nghe lén.
Hóa ra là Mộ Dung Viêm trong lúc đang lên triều sáng thì đột nhiên buồn nôn, ói mửa ngay trên đại điện.
Kinh khủng hơn là sau khi nôn xong không lâu, hắn bắt đầu đau bụng dữ dội.
Linh cảm có điều chẳng lành, hắn lập tức xin rút lui khỏi triều để đi nhà xí.
Cũng may là chạy nhanh, không thì suýt nữa tiêu luôn trong quần.
Thế mà hắn vẫn còn chạy tới chạy lui giữa điện và nhà xí bốn năm lượt, đến mức đi kiệt sức.
Cuối cùng, hắn cũng nổi tiếng, cả triều đình đều biết hôm nay Yến vương Mộ Dung Viêm tiêu chảy giữa triều, chạy nhà xí mấy bận.
Ngay khi còn ở trong hoàng cung, hắn đã mời thái y đến chẩn trị.
Kết quả, thái y nói hắn bị nôn mửa tiêu chảy là vì đã ăn phải đồ ăn ôi thiu từ trước lúc thượng triều.
Mộ Dung Viêm nghĩ mãi không ra.
Hắn lục lại hồi ức, thế nào cũng không nhớ mình đã ăn món gì bị hỏng.
Cuối cùng, hắn cho rằng là người phụ trách thu mua trong phủ đã mua phải rau quả không tươi.
Thế là hắn cho gọi người đó tới, đánh cho một trận rồi đuổi khỏi phủ.
Nhờ vậy, ta được thả ra, tiếp tục quản gia.
Sau khi giành lại quyền quản lý phủ, ta liền điều tra một lượt, ngoài phần cơm đưa đến phòng ta là đã ôi thiu thì toàn bộ đồ ăn khác đều hoàn toàn tươi mới.
Vậy nên, Mộ Dung Viêm rốt cuộc là ăn gì mà đau bụng?
Ta ăn đồ thiu còn chẳng sao, hắn ăn toàn sơn hào hải vị lại tiêu chảy ầm ầm?
Không phải heo rừng mà đến cả cám mịn cũng không tiêu nổi đấy chứ?
3.
Từ lúc bị giam lỏng cho đến được thả ra, người tức giận nhất không ai khác chính là Liễu Vi Như.
Dẫu sao nàng ta cũng chẳng tiếc danh tiếng, dùng cả danh tiết để giá họa cho ta, vậy mà mới hai ngày đã thấy ta bình yên vô sự rời khỏi phòng cấm túc.
Nàng ta sao có thể cam tâm?
Một kế bất thành, ắt sinh kế khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-ta-va-nam-chinh-hoan-doi-the-xac/chuong-1.html.]
Ta đã đọc qua tiểu thuyết, đương nhiên hiểu rõ: nàng ta lại định giở trò hãm hại ta lần nữa.
Nhưng không sao, ta chỉ cần tránh xa nàng ta là được, không cho nàng lấy một cơ hội nào để bày mưu tính kế.
Thế nhưng, tránh trời không khỏi nắng, tránh hoài vẫn chẳng tránh được.
Hôm ấy, thọ yến của Trưởng công chúa được cử hành long trọng, phủ công chúa mở yến tiệc linh đình.
Các nhà quyền quý trong kinh thành đều tới chúc mừng.
Mộ Dung Viêm cũng dẫn theo ta và Liễu Vi Như cùng đến dự.
Ở phủ công chúa, ta vẫn một mực tránh xa Liễu Vi Như.
Ta tìm một chốn vắng người, tính trốn ở đó cho đến khi yến tiệc kết thúc.
Nhưng có kẻ như thể mũi chó, ta đã lánh đến nơi hẻo lánh không người, thế mà nàng ta vẫn lần ra được!
Trên mặt ta như viết sẵn bốn chữ: “Ngươi đừng qua đây!”
Ta bỏ chạy, nàng ta đuổi theo.
Ta có cánh cũng khó mà bay thoát.
Trời ơi, chẳng phải Liễu Vi Như là một tiểu thư yếu đuối sao?
Sao lại chạy nhanh hơn cả ta?!
Cuối cùng bị nàng ta đuổi đến bên hồ sen. Nàng ta bỗng xông lên, túm lấy tay áo ta rồi lôi cả hai cùng rơi xuống nước.
Cùng lúc đó, nha hoàn của nàng ta thét lên thảm thiết: “Cứu mạng! Vương phi đẩy biểu tiểu thư xuống hồ rồi!”
Nha hoàn của ta – Thu Quế tới chậm một bước. Thấy ta rơi xuống nước, cũng vội hét lớn: “Có ai không! Vương phi rơi xuống hồ rồi!”
Chẳng bao lâu, một đám người nghe tiếng mà tới.
“Bõm!”
Có người nhảy xuống nước, bơi về phía ta và Liễu Vi Như.
Chính là Mộ Dung Viêm.
Lúc ấy, Liễu Vi Như mới buông tay ta ra, bắt đầu vùng vẫy trong nước. Nàng ta cất giọng yếu ớt: “Biểu ca cứu muội, muội không biết bơi…”
Ta hiểu rõ, nàng ta đang ép Mộ Dung Viêm phải chọn giữa ta và nàng.
Trong nguyên tác cũng có đoạn rơi xuống nước y như vậy. Khi đó, Mộ Dung Viêm chẳng hề do dự, chọn cứu Liễu Vi Như.
Còn nguyên chủ vì không biết bơi, đau đớn tuyệt vọng, không giãy giụa gì, cuối cùng chìm xuống đáy hồ.
May mà được nam phụ trông thấy, cứu kịp thời mới thoát c h ế t.
Chỉ là, vì bị người ta trông thấy cảnh ấy, nữ chính ướt đẫm được nam nhân khác chạm vào, lời đồn đãi nổi lên tứ phía.
Nhưng đó là vì nguyên chủ không biết bơi, buộc phải nhờ người cứu.
Còn ta thì biết bơi. Chẳng qua nãy giờ bị Liễu Vi Như kéo lấy, không cách nào bơi về bờ.
Giờ nàng ta buông ra rồi, ta đâu cần ai cứu?
Thế là ta vận hết sức, bơi chó mà lội về bờ, còn nhanh hơn cả nam chính!
Sau khi thay xiêm y khô ráo, ta và Liễu Vi Như còn chưa kịp chờ yến tiệc bắt đầu đã bị Mộ Dung Viêm đưa về phủ.
Vì hắn muốn xử trí ta.
Chỉ bởi vài câu kêu la của nha hoàn Liễu Vi Như, hắn liền tin là ta cố tình đẩy người xuống hồ.
Đương nhiên ta có biện giải.
Nhưng nam chính ngược tâm thì làm sao chịu nghe nữ chính giải thích?
Hắn lạnh lùng phất tay, ra lệnh cho hạ nhân: “Đánh ba mươi trượng!”
Chẳng bao lâu, ta bị trói vào ghế gỗ, người bên cạnh giơ cao gậy trúc, hung hăng đánh xuống.
“Á!” Ta sợ quá hét lớn.
Bỗng nhiên, ta thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng gậy nện xuống nặng nề, thế mà… ta chẳng thấy đau chút nào!
Thậm chí còn nghe rõ tiếng gậy vỗ vào da thịt, vậy mà ta chẳng có cảm giác gì cả.
Ngược lại, sắc mặt Mộ Dung Viêm dần trắng bệch, môi mím chặt.
Lại đánh thêm vài trượng, hắn rốt cuộc không chịu nổi, lên tiếng: “Dừng tay! Đừng đánh nữa!”
Ta đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước hắn ở triều đình nôn tháo tiêu chảy…
Hôm ấy rõ ràng hắn không ăn nhầm gì, còn ta thì ăn cơm thiu.
Nay trượng đánh lên người ta, ta không đau, hắn lại xanh mặt, mồ hôi ròng ròng, gương mặt đầy nhẫn nhịn…
Hình như ta với nam chính… hoán đổi cảm giác cơ thể rồi!