thể hiểu bà lão là ý gì, chẳng lẽ….
Quả nhiên giây tiếp theo bà : "Ta đây chọn cho con mấy đối tượng ."
Bà che miệng rạng rỡ, lấy một tập ảnh từ trong ba lô tiếp: "Con mau xem , xem con thích kiểu nào, Hổ tuấn tú mạnh mẽ, Thỏ vui vẻ cởi mở…Nếu con thích máy bay, ở đây nhiều em trai nhỏ hơn con. Còn con trai của bác sói nhà bên cạnh, thích con lâu , giờ thành công, còn đang đợi con nữa. Nếu con ở bên cạnh nó, cuộc sống của em trai con cũng chỗ dựa ."
mím môi, quả nhiên dù là ở thực tế trong sách, cũng thể thoát khỏi việc thúc ép kết hôn…
"Chậc, ý em trai cũng chỗ dựa là , đây là phiên bản trọng nam khinh nữ của thú ?"
“Mẹ, thực …"
“Bà cần."
Bắc Huyền cắt ngang lời , ánh mắt nó lạnh lùng, giọng thanh mảnh nhưng kìm nén sự tức giận.
Có lẽ vì con cháu xen lời, cũng thể vì bà vốn ưa Bắc Huyền, Ninh gầm lên một tiếng, tay bà biến thành móng vuốt mèo, những móng vuốt sắc nhọn ẩn trong lớp đệm thịt lộ .
Khi nhận bà tay với Bắc Huyền thì quá muộn.
"Con hồ ly tinh, đúng là đồ cha . Con cháu đừng chen ngang lời lớn, lẽ sống cơ bản nhất mày cũng hiểu ?"
Trên mặt Bắc Huyền rơi xuống bốn vết máu, những giọt m.á.u tròn trịa rơi xuống đất, nó ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh lùng, lặp câu đó một nữa: "Bà cần."
Mẹ Ninh tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, định tiếp tục dạy dỗ Bắc Huyền, lúc tức giận : "Đủ ! Xin bà hãy rời khỏi nhà ! cần các giới thiệu đối tượng cho , cũng sẽ kết hôn nữa!"
lạnh lùng móng vuốt dính m.á.u của bà .
"Nếu Bắc Huyền xảy chuyện gì, chúng sẽ tòa án thú nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-me-ke-cua-phan-dien-thu-nhan/chuong-6.html.]
là nguyên chủ, của cô từng gặp, cũng nhận bất kỳ ơn huệ nào.
Bắc Huyền là do nuôi lớn, tuy quan hệ huyết thống nhưng thiết như nhà. hối hận vì ngăn bà khi bà tay.
Bắc Huyền im lặng sofa, đau lòng xử lý vết thương cho nó : "Phải đây, cần tiêm vắc-xin phòng dại , nếu nhiễm thì !"
Hệ thống: "Cả hai đều là thú nhân······ Loại chỉ là đánh , cần gì tiêm vắc-xin?"
Lo lắng nên rối trí, Bắc Huyền lời chọc , nó mím môi , nhưng vô tình động đến vết thương, đau đớn khiến nó rít lên một tiếng, đó với đôi mắt đẫm lệ: "Mẹ kế, xin , con hỗn láo với lớn."
dùng tăm bông khều khều trán nó: "Là do bà tự lung tung, cũng từ chối, con giúp mở lời."
"Thật , kế cũng từ chối?"
Đôi mắt Bắc Huyền sáng lên vài , cái đuôi lưng nó vẫy vẫy, như thể đang thể hiện sự vui mừng trong lòng chủ nhân.
gật đầu: "Tất nhiên."
Bắc Huyền và lau nước mắt: "Từ nhỏ con bỏ rơi con, suýt chút nữa tưởng rằng cũng sẽ . Thật là , con sẽ còn cô đơn."
thở dài: "May mà đến…"
Bắc Huyền vùi đầu vai , trong mắt mang theo vẻ si mê : "May mà ở đây."
Sau một thời gian, Ninh đến quấy rối vài , nhưng thấy thái độ cứng rắn của , kiên quyết xem xét chuyện mai mối, bà cũng lủi thủi .
tưởng rằng bà từ bỏ, ngờ bà trực tiếp đưa địa chỉ nhà cho con trai của bác sói - Mặc Duyên.
"Chào Ninh Ninh, lâu gặp."
Mặc Duyên như hoa tươi, lúng túng cửa nhà .