Xuyên Thành Kế Mẫu Của Thiếu Niên Bệnh Kiều - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-06-20 00:57:40
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta bỏ cuộc không làm nữa, dự định chiều vào thành mua hai người hầu về. Dù sao trong tay vẫn còn hơn tám trăm lượng, không tiêu phí thì phí.
Ta gọi con ngựa đen mà ta dắt theo là "Đại Tuấn". Lên ngựa kéo dây cương: "Đại Tuấn, đi thôi."
Đại Tuấn hí lên một tiếng, suýt nữa hất ta ngã xuống.
Được, ta quay về sẽ mua con mới để đổi ngươi.
Vào thành đi được vài bước đã nghe mấy phụ nhân bên đường tán gẫu.
"Nghe nói Lĩnh Nam Vương Thế tử đã có người mà hắn thích rồi."
Bà ta làm vẻ bí hiểm, nhìn quanh bốn phía, đôi mắt lấp lánh quay tròn:
"Các người đoán xem là ai?"
Không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy. Ta vui mừng tiến lại gần, định nghe xem tiểu bệnh kiều và nữ chính như thế nào mà đã song túc song phi cầm sắt hòa minh.
"Là tục huyền của Lĩnh Nam Vương."
Hả? Tục huyền gì cơ?
Phụ nhân đó lặp lại bằng giọng kinh ngạc:
"Hắn thích nữ nhân của cha hắn, kế mẫu kia của hắn!"
09
Bị người ta đồn thổi với bệnh kiều làm sao đây?
Cảm ơn đã hỏi. Ta đã xong đời rồi.
Ta cố gắng đính chính lại tin đồn đã lan truyền quá mức này. Vì vậy ta giả vờ vô tình: "Không phải Lĩnh Nam Vương Thế tử thích một cô nương tên là Minh Uyển sao?"
Đại mụ đó không đồng ý: "Nói gì vậy, Thế tử của chúng ta là người dễ thay lòng như vậy sao?"
Tốt, không phải là chiến tranh dư luận sao, ai sợ ai chứ!
Vì vậy khi tên buôn người hỏi ta muốn loại người hầu nào.
Ta nói: "Biết đọc sách, biết viết chữ."
Tên buôn người vui đến mức thấy răng không thấy mắt: "Dễ thôi."
Hắn ta xoa xoa ngón tay: "Chỉ là tiền này..."
Ta ném ra một túi bạc: "Gia có tiền."
Hai thiếu niên có diện mạo tuấn tú được dẫn đến trước mặt ta. Ta thuê ngay một trạch tử, bảo hai người viết bài theo mô tả của ta.
"Phải nói rằng Lĩnh Nam Vương Thế tử, trong viện đã vừa gặp đã yêu Minh Uyển cô nương, đêm đó, hai người phiên vân phúc vũ, châu thai ám hợp..."
Ta dựa vào hơn hai mươi năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng, sáng tác một bài văn nhỏ có thể sánh ngang Kim Bình Mai. Hai gã sai vặt viết đến mặt đỏ tai hồng, không dám nói lời nào. Ta liếc mắt quét qua, hai người sững sờ một lúc, đồng loạt giơ tay vỗ tay.
Thế mới đúng chứ, biết điều.
Ta tìm mười mấy tên ăn mày, bảo bọn họ truyền bá hai bản thảo này, rồi tự mình dẫn người về thôn, ngày hôm sau hân hoan đi kiểm tra thành quả.
Vẫn là mấy đại mụ đó.
"Bài văn truyền ra hôm qua các người có biết không?"
"Cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp ấy hả?"
Ôi trời, lần đầu làm việc này, cũng hơi hồi hộp.
Ta tiến gần hơn nữa, định nghe cho rõ.
"Nghe nói Lĩnh Nam Vương Thế tử vừa gặp nữ tử đó đã yêu say đắm."
Ừm ừm, đúng rồi, tiếp tục đi.
"Nữ tử đó cũng vừa gặp đã yêu hắn say đắm."
Hả? Sao lại tự ý thay đổi kịch bản vậy, phía dưới ta còn muốn viết tình yêu đau khổ cơ mà. Thay đổi này của bọn họ thành cả hai cùng lao về phía nhau rồi.
"Kết quả các người đoán xem sao?"
"Kết quả cô nương đó đã bị cha hắn cưới rồi! Trở thành kế mẫu của hắn!"
Xung quanh thổn thức một trận.
10
Ta giật mình, đây là thay đổi quỷ quái gì vậy. Người phía sau màn này, có phải là người ghép cặp ta với tiểu bệnh kiều không?
Bên kia vẫn đang tiếp tục nói:
"Trong một đêm trời tối gió lớn, tiểu nương không còn thỏa mãn với phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ.”
"Vì vậy hai người đã phiên vân phúc vũ một phen, nghe nói làm ầm ĩ đến mức ngay cả ngựa trong chuồng cũng sợ hãi chạy mất một con."
Xung quanh là một loạt âm thanh tặc lưỡi đầy mờ ám.
Mẹ kiếp, không chịu nổi nữa. Người phía sau màn này là cái gì vậy. Ghép cặp thì được rồi, còn đạo văn của ta?
Cái gì mà ngựa sợ chạy mất, đó là ta dắt đi!
Tức c.h.ế.t ta rồi.
Ta tìm đến đám ăn xin đó, hỏi bọn họ đã đưa bản thảo cho ai xem.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng người đứng đầu mang vẻ mặt khó hiểu:
"Không phải tiểu thư bảo bọn ta tìm nơi truyền bá nhanh sao, bọn ta đã giao cho người kể chuyện ở quán trà rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-ke-mau-cua-thieu-nien-benh-kieu/phan-2.html.]
Vì vậy ta vội vã chạy đến quán trà, nhét ít bạc vào cửa sau, trực tiếp túm người kể chuyện đang nghỉ giữa giờ ra ngoài:
"Hôm nay ngươi kể cái gì?"
Người kể chuyện không hiểu, run rẩy lấy sách từ tay áo ra, trên đó có ba chữ lớn: "Tiểu Nương Ký".
Ta viết rõ ràng là "Minh Uyển Ký" mà. Mở ra xem, ngoại trừ tên khác nhau, cốt truyện gần như giống hệt nhau.
"Cô nương trả lại cho tiểu sinh đi, lát nữa tiểu sinh còn phải kể đó."
Còn kể? Kể cái con khỉ!
11
Cuối cùng thoại bản diễm tình lại rơi vào đầu mình. Ta đột nhiên không còn hứng thú vào thành nữa, cả ngày chỉ dẫn hai gã sai vặt ra đồng nhổ cỏ.
Nhà thẩm tử bên cạnh có ba người, nam nhân và nhi tử đều đi làm. Bà ấy thích nấu xong cơm đến nhà ta cùng ăn, bảo là đông người náo nhiệt. Trưa nay cũng không ngoại lệ.
Bà ấy nháy mắt với ta, ho hai tiếng để làm trong giọng:
"Cả ngày chỉ trong đồng thật nhàm chán."
"Để thẩm kể một chuyện hay cho ngươi."
Ta cảm thấy hơi bất ổn.
"Lĩnh Nam Vương Thế tử, với tiểu nương kia của hắn có quan hệ đấy."
Được rồi, hóa ra đã truyền đến đây rồi. Vậy có phải sau hai ngày nữa sẽ truyền khắp đại giang nam bắc không?
Thật là không hợp lẽ thường mẹ nó không hợp lẽ thường mà!
Đôi môi đỏ ăn tới bóng loáng kia của thẩm tử vừa định mở ra, bên ngoài cửa vang lên tiếng loảng xoảng. Hai ba mươi người ăn mặc như thổ phỉ đột nhiên xông vào:
"Đưa đưa đưa tiền ra."
Hán tử khôi ngô bên cạnh tát cho người nói chuyện một cái: "Câm câm câm miệng, tên cà lăm c.h.ế.t chết c.h.ế.t tiệt."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Thẩm tử hét lên một tiếng kỳ lạ, lập tức trèo cửa sổ chạy trốn. Ta cũng muốn theo sau trèo cửa sổ, kết quả bị người ta túm lấy gấu váy. Hán tử khôi ngô kia đưa d.a.o về phía ta:
"Đưa đưa đưa tiền."
Ta nuốt một ngụm nước miếng: "Bao bao bao nhiêu?"
"Hai hai hai hai..."
Hắn ta "hai" mãi. Ta không chịu nổi nữa:
"Hai trăm lượng?"
Hắn ta xua tay.
Ta tối sầm mặt mày, hét lên hỏi: "Hai nghìn lượng?"
Hắn ta gấp đến mức lắc đầu liên tục.
Ta run giọng hỏi ra một con số thiên văn: "Hai trăm vạn lượng?"
Ta cũng không chạy nữa, leo xuống nằm trên giường đất:
"Các ngươi g.i.ế.c ta luôn đi."
"Hai mươi! Hai hai hai mươi lượng!"
Hán tử khôi ngô trán đã toát mồ hôi.
Ta bật dậy: "Nói sớm chứ, dọa c.h.ế.t người ta rồi."
Ta lấy từ trong túi ra mấy thỏi bạc, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ: "Thật sự lấy hai mươi lượng rồi đi?"
Hai mươi mấy tráng hán đồng loạt gật đầu.
Ta nghĩ ngợi: "Các ngươi còn bao nhiêu huynh đệ nữa?"
Hắnta ra hiệu hai cái "hai". Lần này ta hiểu, là bốn mươi người.
"Gọi hết lại đây, ta cho các ngươi thêm một ít."
Mọi người nhìn nhau.
"Bao bao bao nhiêu?"
Ta cũng ra hiệu một cái "hai".
"Đồng đồng ý."
Một nén nhang sau, trước ba gian nhà tranh nhỏ của ta, hơn sáu mươi tráng hán đứng ngay ngắn. Ta lấy ra "Minh Uyển Ký Hậu Truyện" mới viết những ngày này đưa qua:
"Tìm người biết chữ, giúp ta truyền bá trên đường."
"Cái này..."
Tráng hán đứng đầu do dự. Ta lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu đưa vào tay hắn ta.
Mắt hắn ta sáng lên: "Đồng đồng ý."
Đêm đó, bên trong Lĩnh Nam Vương phủ. Nam tử sắc mặt u ám, trước mặt là một nhóm tráng hán. Người đứng đầu nhìn hắn một cách thận trọng, rồi lại cúi đầu:
"Thiếu chủ, xin xin xin lỗi, nàng cho cho cho quá nhiều."
12
Trong tay chỉ còn sáu trăm lượng, ta nghĩ thế nào cũng nên mua một cửa hiệu. Dù sao không thể tiết kiệm được, chỉ có thể tìm thêm nguồn thu thôi. Ta đã dùng hai trăm lượng để mua lại một cửa hàng phấn son ở góc phố. Vị khách đầu tiên đến lại chính là Minh Uyển.
Ta thấy dưới mắt nàng có quầng thâm, rõ ràng là đã nhiều ngày không ngủ ngon. Trong lòng ta tặc lưỡi hai tiếng, người trẻ tuổi à, vẫn chưa biết tiết chế.
Nàng đến mua dầu thơm, ta tặng thêm nàng một hũ son.