Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Ác Nữ, Nam Chính Vậy Mà Lại Yêu Tôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-30 05:09:15
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, rồi ngay sau đó, hai giọng nói cùng vang lên:

"Tạ nhi!"

"Tạ Từ!"

Phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều, chân lý này đúng là không sai, cuối cùng cũng đợi được cứu tinh rồi.

Tuy tôi vẫn bị bịt mắt, nhưng cũng tưởng tượng được sắc mặt Thái hậu lúc này khó coi tới mức nào.

Bà ta nghiến răng nói: "Tạ nhi, không được hồ đồ! Mẫu hậu làm vậy là vì con. Trừ cỏ không tận gốc, ngai vàng này làm sao con giữ nổi?"

Hiểu rồi, bà ta sợ tôi đi lại vết xe đổ, một ngày nào đó phản lại Tạ Từ.

Nhưng lo này cũng hơi dư thừa, tôi chỉ là nữ phụ phản diện nho nhỏ, đâu lật nổi trời.

Không ngờ lời tiếp theo của Tạ Từ lại khiến tôi choáng váng:

"Nếu không có nàng, ngai vàng này nhi tử cũng chẳng cần. Nếu mẫu hậu còn nghĩ cho con, thì xin hãy để con làm theo ý mình."

Người sững sờ không kém tôi, chính là Thái hậu. Bà ta run giọng nói:

"Nghịch tử! Mẫu hậu biết xưa kia đối với con có phần lạnh nhạt, nhưng cũng vì bất đắc dĩ! Hơn nữa, ả đàn bà kia đã đối xử với con tệ bạc như thế, sao con có thể thích nó?"

Nghe tới đây tôi cũng không nhịn được vểnh tai lên. Bởi lẽ... chính tôi cũng chẳng hiểu sao hắn lại thích tôi!

Một lúc sau, Tạ Từ mới từ tốn đáp:

"Nhi tử không trách mẫu hậu. Nếu không nhờ mẫu hậu nhẫn nhịn chịu khổ, nhi tử đã chẳng sống tới hôm nay. Chỉ là, Tửu Tửu và nhi tử quen biết từ thuở nhỏ, nàng tuy đôi chút ngạo mạn tùy hứng, nhưng bản tính thuần lương, từng nhiều lần cứu mạng nhi tử mà không hề hé miệng. Một người như thế, chính là người trong lòng nhi tử. Mong mẫu hậu thành toàn."

Tạ Từ đưa tôi rời khỏi đó, mà tôi thì vẫn chưa thoát khỏi tám chữ "kiêu căng tùy hứng, bản tính thuần lương", cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Trời biết tôi lúc ấy uể oải đến mức nào.

Tôi nghiêm túc tận tụy làm nữ phụ ác độc bao lâu nay, thế mà Tạ Từ lại bảo tôi bản tính thuần lương. Chẳng phải rõ ràng đang phủ nhận năng lực công tác của tôi sao!

"Khóc gì vậy? Là do mẫu hậu bắt nạt nàng à? Yên tâm, từ nay về sau cứ ở yên bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa."

Tạ Từ vừa bôi thuốc cho tôi vừa nhẹ nhàng nói. Hắn không những không trả thù, ngược lại còn đối xử với tôi cực tốt, khiến tôi càng khóc to hơn.

Một lúc sau, tôi mới nhận ra bản thân đã khóc trong lòng Tạ Từ. Dây thần kinh trong đầu tôi lập tức căng như dây đàn, bất chợt đẩy mạnh hắn ra, nghiêm mặt nói:

"Tạ Từ, rốt cuộc là ta đã cứu mạng ngài khi nào, ngài cứ nói ra để ta còn c.h.ế.t được minh bạch một chút đi."

Hắn tuy đầy vẻ ngờ vực, nhưng vẫn kiên nhẫn kể lại:

"Năm tám tuổi, ta vì đắc tội quý nhân nên bị phạt đứng dưới nắng hai canh giờ, nếu không phải nàng đẩy ta xuống nước, e rằng ta đã bị cảm nặng mà chết."

Tôi: Hiểu lầm rồi! Hồi đó tôi mới vào ngự hoa viên, thấy hắn đứng bên hồ, tôi vì tạo hình tượng phản diện nên mới lén đẩy hắn một cái, hoàn toàn không có chút ý tốt nào cả.

"Năm mười hai tuổi, nhân sinh thần ta, ngự thiện phòng lấy danh nghĩa mẫu phi gửi tới một bát mì trường thọ, ta vui lắm, đang định ăn thì nàng đột nhiên xông vào lãnh cung lật tung bàn tiệc. Sau này ta mới tra được bát mì kia không phải mẫu phi gửi, bên trong còn bị hạ độc – đó là lần thứ hai nàng cứu ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-ac-nu-nam-chinh-vay-ma-lai-yeu-toi/chuong-3.html.]

Tôi: Trùng hợp thôi! Tôi chỉ đơn thuần đến gây rối lật bàn cho vui, chứ nào biết gì tới cái bát mì kia chứ?

Quất Tử

"Năm mười lăm tuổi, ta bị truy sát ở vùng ngoại ô chùa Thừa Thiên, thị vệ đi theo gần như c.h.ế.t sạch, là ám vệ nàng phái đến liều mạng với thích khách, ta mới có thể sống sót quay về hoàng cung."

Tôi: Oan uổng quá! Tôi phái ám vệ đến là để ám sát Tạ Từ đấy chứ, chỉ muốn hắn nếm mùi bị chèn ép, mong hắn sớm phản kháng tạo phản thôi, dù gì hắn cũng là nam chính, có hào quang che chở, tôi cũng đâu sợ hắn c.h.ế.t thật... Ai ngờ ám vệ lại quay ra đánh nhau với thích khách, cái này tôi thật không biết luôn!

"Năm mười tám tuổi"

"Được rồi, ngài ngậm miệng đi!"

"À... ý ta là, ta đại khái hiểu rồi, bệ hạ không cần kể nữa đâu."

Tôi ôm trán cười khổ, hóa ra tôi xuyên vào đây bao lâu nay mà không làm nổi một chuyện cho ra hồn của nữ phụ phản diện.

Tiền thưởng cuối năm, danh hiệu nhân viên ưu tú, cơ hội thăng chức của tôi... tiêu hết rồi, mất trắng rồi!

Đang dở khóc dở cười thì Tạ Từ nhẹ nhàng kéo tay tôi xuống, dịu giọng nói:

"Tửu Tửu, ta biết nàng có rất nhiều bí mật không tiện nói với người khác, nhưng ta không để tâm. Ta chỉ cần nàng ở bên ta."

"Từ khi ta đăng cơ đến nay, vị trí trung cung vẫn để trống, đó là vì ta luôn chờ nàng. Tửu Tửu, làm hoàng hậu của ta, được không?"

Tạ Từ vốn dĩ đã rất biết dùng khuôn mặt mê hoặc người ta, lúc này còn dùng đôi mắt nai long lanh nhìn tôi đầy mong chờ, khiến lời từ chối mắc nghẹn nơi cổ họng mãi không thốt nên lời.

Một lúc sau, tôi chau mày nói:

"Chuyện này... không ổn lắm đâu. Những đại thần trong triều xưa nay vốn không ưa ta, chắc chắn sẽ không đồng ý."

Tạ Từ hơi nheo mắt lại, khí thế toàn thân đột ngột trở nên lạnh lẽo sắc bén, khẽ lẩm bẩm:

"Nàng yên tâm, trong triều sẽ không có ai dám ngăn cản, cho dù có... thì cũng sẽ thành không có."

Tôi rùng mình một cái, lập tức nhớ tới cảnh hắn đại khai sát giới nơi vùng hoang dã, lập tức tin rằng hắn hoàn toàn làm được thật.

Tôi nghĩ một lát, đành phải khuyên nhủ:

"Nhưng Tô gia giúp ích rất nhiều cho ngài, thái hậu cũng đã đích thân hứa gả tiểu thư Tô Lê của Tô gia làm hoàng hậu rồi, người ngàinên cưới là nàng ấy, không phải ta."

Không ngờ Tạ Từ nghe vậy lại nhẹ nhõm ra mặt, mỉm cười nói:

"Hóa ra nàng lo lắng vì chuyện này à? Yên tâm, ta sẽ giải quyết."

Nói xong liền vui vẻ rời đi.

Tôi ngơ ngác chớp chớp mắt – Tạ Từ nói sẽ "giải quyết" cái gì?

Một lúc sau tôi mới bừng tỉnh – không lẽ hắn định "giải quyết" luôn nữ chính của tôi?!

Tôi lập tức bật dậy đuổi theo, nhưng ngoài cửa đã không thấy bóng Tạ Từ đâu nữa.

Tôi bám lấy khung cửa, ngồi sụp xuống đất, buồn bã thở dài:

"Tạ Từ ơi Tạ Từ, dù ngài có chân tình dào dạt, dù ta cũng nguyện gả cho ngài... nhưng chúng ta vốn không thuộc về cùng một thế giới, chung quy vẫn không thể ở bên nhau được."

Loading...