Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

[Xuyên Nhanh] Những Vai Pháo Hôi Tôi Diễn Đều Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 1: Nữ Phụ Hám Tiền Trong Truyện Về Thiếu Gia Thật – Giả (1)

Cập nhật lúc: 2025-07-16 09:36:30
Lượt xem: 4

“Khanh Mộng?”

Tô Khanh Mộng ánh đèn bất ngờ chiếu thẳng mắt khiến cô mở nổi. Cô chìm trong bóng tối quá lâu, giờ đột ngột thấy ánh sáng nên khỏi cảm thấy khó chịu.

“Khanh Mộng? Khanh Mộng?” Giọng gọi cô cất lên, gọi liền hai tiếng, như thể lo lắng.

Cuối cùng cô cũng quen với ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, nheo mắt quanh bốn phía và đàn ông đang đối diện .

Hiện giờ cô đang trong một nhà hàng Tây, đối diện là một thanh niên vẻ ngoài khá , ăn mặc hàng hiệu, tay đeo chiếc đồng hồ cả trăm triệu, nhưng tư thế cầm d.a.o nĩa chẳng . Rõ ràng là kiểu phú nhị đại, nhưng sinh trong hào môn.

Ánh mắt chao đảo, hẳn là cảm tình với nguyên chủ, nhưng tới mức mê . Tô Khanh Mộng lặng lẽ thu thập thông tin từ xung quanh.

Bị ánh mắt cô chằm chằm, Trần Lập ngẩn một thoáng. Anh vốn Tô Khanh Mộng xinh , luôn vẻ dịu dàng yếu đuối mặt , nên dù bạn gái vẫn vui vẻ chơi trò mập mờ với cô.

Tô Khanh Mộng mắt—rõ ràng vẫn là gương mặt , mà trong ánh mắt thêm ánh sáng rực rỡ xưa nay từng . Cả đuôi lông mày cũng như mang theo vẻ phong tình cuốn hút, như một ngôi lặng lẽ trong nháy mắt hóa thành vầng trăng duy nhất trời, khiến tất cả ánh đều hút về phía cô.

Cô khẽ nâng tay vuốt tóc, một động tác nhẹ nhàng nhưng tựa như khẽ khàng gảy dây thần kinh của , khiến tim đập loạn lên, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ gì mà buột miệng luôn: “Khanh Mộng, thích em.”

Tô Khanh Mộng chớp mắt. Cô còn hiểu rõ về thế giới , một đàn ông đột nhiên tỏ tình. May cô từng diễn viên nhiều năm, năng lực phản ứng tình huống luôn khen ngợi nhất.

Một giây nhập vai.

Sắc mặt Tô Khanh Mộng khẽ ửng đỏ, cúi đầu xuống, ngón tay thon dài khẽ vén lọn tóc rủ xuống tai. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng cô thực hiện mang vẻ quyến rũ c.h.ế.t , tựa như một sự mời gọi vô tình, như e lệ lời.

Trần Lập càng thêm xao xuyến, nhịn mà vươn tay về phía cô, nắm lấy tay cô.

“Trần Lập! Quả nhiên lén ngoài gặp con xanh !”

Một giọng nữ sắc lẹm đột ngột vang lên giữa hai . Ngay đó, một bàn tay cầm ly rượu vang bàn liền hất thẳng về phía bọn họ.

Tô Khanh Mộng phản ứng cực nhanh, gần như cùng lúc bật dậy, tránh thoát.

Còn Trần Lập thì kịp phản ứng, rượu vang hất lên nửa khuôn mặt, ngay tức thì trông vô cùng thảm hại. Anh nổi giận, bật dậy hét lớn: “Thôi Mẫn Mẫn, cô cái trò gì đấy?!”

Tô Khanh Mộng chỉ liếc qua Thôi Mẫn Mẫn đang giận dữ, trong lòng lờ mờ đoán tình huống. Cô khẽ nép lưng Trần Lập, dịu dàng khuyên nhủ: “Chắc là hiểu lầm gì thôi, bình tĩnh xuống chuyện ?”

“Hiểu lầm cái con khỉ!” Thôi Mẫn Mẫn ném cái ly thủy tinh trong tay xuống đất, lao tới. Cô vốn định đánh Tô Khanh Mộng, nhưng thấy Trần Lập chắn mặt cô, liền chuyển cơn giận sang , giơ tay tát một cái thật mạnh.

Trần Lập đau điếng mặt, chẳng còn để ý gì đến hình tượng nữa, vung tay tát trả cô một cái.

Nhìn một nam một nữ lao đánh , Tô Khanh Mộng lùi về mấy bước, nhanh chóng chụp lấy chiếc túi xách treo ghế. Thấy bắt đầu can ngăn, cô định nhân lúc hỗn loạn rút lui, nhưng ngờ mấy phụ nữ mặt mày dữ dằn lao thẳng về phía cô.

Thôi Mẫn Mẫn đến một , còn kéo theo cả đám “chị em ”. Mấy xông tới liền nhào giằng xé chiếc váy liền mỏng manh của Tô Khanh Mộng.

Tô Khanh Mộng vẻ hoảng loạn , khiến bọn họ tưởng rằng cô ngoan ngoãn chờ bắt. đúng lúc đó, cô đột nhiên đẩy mạnh cái bàn bên cạnh về phía bọn họ, nhân lúc họ lùi về né tránh, cô lập tức đá bay đôi giày cao gót chân, xoay bỏ chạy.

Đám phía rõ ràng động tác cho sững sờ, đến khi chửi rủa đuổi theo thì cô bỏ một đoạn.

Tô Khanh Mộng vốn quen thuộc với bố cục nhà hàng Tây , phía truy đuổi sát nút, cô tìm mãi thấy lối , đành tạm thời trốn một căn phòng nhỏ gần đó.

Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, nhưng dọn dẹp sạch sẽ. Sát tường là một chiếc giường gấp, bên cạnh giá để chăn, trông vẻ như vẫn thường nghỉ ngơi ở đây. Trên giá còn treo một bộ đồng phục vest của nhân viên phục vụ nhà hàng.

Tô Khanh Mộng đảo mắt quanh, liền thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, đám thấy cô, vẫn đang ngừng tìm kiếm từng ngóc ngách.

Cô rụt trong bóng tối giá đỡ, khe khẽ thở dài. Đã lâu từng chật vật đến thế.

Cô chỉnh mái tóc rối, cẩn thận đưa tay khỏi vùng tối, để ánh sáng rọi lên đầu ngón tay. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu màu hồng đầy sức sống da thịt cô. Dù chỉ cần còn sống là . – Tô Khanh Mộng tự nhủ.

Cô chậm rãi thu nỗi cảm khái trong lòng, gọi hệ thống:

“Hệ thống, ở đó ? Rốt cuộc bây giờ là chuyện gì ?”

Một lúc , giọng máy móc lạnh lẽo vang lên bên tai cô:

【Hiện tại môi trường định, thích hợp để truyền tải nội dung cốt truyện. Xin cô hãy tìm một môi trường định gọi .】

“Chẳng môi trường là do bạn chọn ?” – Tô Khanh Mộng hỏi mà chẳng rõ vui buồn.

thể kiểm soát thời điểm tiến thế giới nhiệm vụ.】– Giọng hệ thống vẫn đều đều, hề d.a.o động.

Tô Khanh Mộng khựng một chút, hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng rúc trong góc, lấy chiếc điện thoại mà nguyên chủ để trong túi xách mở WeChat. Trước tiên cô xem phần bạn bè, dòng trạng thái mới nhất tiêu đề: “Chiếc váy mới, thích thật đấy~”, kèm theo một bức ảnh, cô gái trong ảnh đang mặc chiếc váy trắng giống hệt như cô lúc .

một gương mặt giống hệt cô.

Tô Khanh Mộng chằm chằm khuôn mặt đó một lúc lâu, chuyển sang phần danh bạ. Danh sách bạn bè của nguyên chủ khá nhiều, một nhóm gắn nhãn “dự phòng”, lên đến hơn hai mươi . Gã Trần Lập ban nãy cũng trong đó.

Xem qua lịch sử trò chuyện, cách nguyên chủ trò chuyện với hai mươi đều quanh quẩn ở ranh giới mập mờ, thể hiện dịu dàng, những lời nửa thật nửa giả. Ví dụ như với Trần Lập, nguyên chủ nhắc đến bạn gái của thuận miệng dìm hàng cô để lộ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Mùi “ xanh” phần đậm.

“Két ——”

Tiếng mở cửa vang lên bất ngờ khiến Tô Khanh Mộng lập tức cảnh giác, vội thu điện thoại , bất động trong góc.

Bước là một thanh niên cao gầy, ánh sáng trong phòng mờ tối khiến gương mặt mơ hồ hơn, nhưng Tô Khanh Mộng vẫn kịp thấy đường nét xương quai hàm sắc nét và sống mũi cao thẳng của đó.

Anh thanh niên phát hiện cô đang trốn trong bóng tối, tiện tay đóng cửa , lưng về phía Tô Khanh Mộng cởi áo. Trông vẻ gầy, nhưng phần cơ thể lộ phủ lên lớp cơ bắp săn chắc, còn mắt hơn hẳn đám “trai ” mà Tô Khanh Mộng từng gặp đây.

Thấy nọ càng cởi càng ít, Tô Khanh Mộng do dự một chút vẫn phát một tiếng động nhỏ. Tuy khẽ, nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của thanh niên . Anh ngừng động tác cởi quần dài, đầu về phía cô: “Ai?”

Giọng lạnh lẽo, như giọt nước nhỏ xuống đá núi, mang theo vẻ xa cách tự nhiên.

Tô Khanh Mộng từ trong bóng tối bước , đối mặt trực diện với , cũng nhờ đó rõ diện mạo : làn da trắng xanh, ngũ quan sâu sắc vặn, đôi mắt phượng khẽ hếch chứa đầy hờ hững, toát sự lãnh đạm như ngăn cách cả thiên hạ bên ngoài.

Đa khi thấy sự lạnh lùng đều sẽ chùn bước, nhưng Tô Khanh Mộng nở một nụ ngọt ngào với , đầu ngón tay thon dài chạm khẽ lên môi , nhỏ giọng:

“Suỵt.”

Ngoài cửa vẫn còn tiếng động, mơ hồ còn tiếng gọi tên Tô Khanh Mộng. Trước khi thanh niên kịp mở miệng, cô đưa tay bịt miệng .

Cơ thể mềm mại của cô gần như dán sát nửa của , giữa hai chỉ cách lớp váy mỏng manh, thể cảm nhận rõ ràng ấm của .

Một tay cô đặt lên môi , tay còn đặt lên vai, để cô thể nhón chân ghé sát tai :

“Đừng ngoài, cũng đừng gì hết, xem như cứu một ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-nhung-vai-phao-hoi-toi-dien-deu-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-1-nu-phu-ham-tien-trong-truyen-ve-thieu-gia-that-gia-1.html.]

Giọng cô vốn ngọt, giờ cố ý ngắt nhịp nhẹ nhàng, theo thở phả bên tai , khiến lời lẫn âm thanh đều mang theo dư vị quấn quít mê .

Ánh sáng mờ mờ, bầu khí mập mờ tràn lan...

Thanh niên hiếm khi sững như , kịp phản ứng. Đến khi hồn thì Tô Khanh Mộng rút tay , rời khỏi .

Cô lùi về hai bước, giữ cách xã giao đúng mực, như thể áp sát khi nãy .

Tô Khanh Mộng cúi đầu, ánh sáng từ khe cửa rọi chiếu lên chiếc cổ dài mảnh mai của cô, khiến cô càng thêm mong manh yếu đuối. “Nếu để mấy tìm thấy, chắc chắn họ sẽ đánh tới c.h.ế.t mất...”

Ánh mắt thanh niên khẽ tối , trả lời, chỉ tự lấy bộ đồng phục phục vụ từ giá treo, liếc cô một cái thật lạnh lùng.

Tô Khanh Mộng như , ngước đôi mắt vô tội lên đối diện với ánh đó.

Thời gian dần trôi trong cái của cả hai. Cuối cùng, trong mắt thanh niên lộ chút hổ bực bội, mặt biểu cảm : “Quay lưng .”

“Hả?” Tô Khanh Mộng giả như hiểu, ánh mắt còn mang theo nét khó hiểu. Mãi đến khi nhanh chóng khoác áo sơ mi lên , cô mới như nhận , vội vàng lưng , dịu giọng : “Xin ... ánh sáng mờ quá, để ý...”

Thanh niên đáp lời. Trong căn phòng nhỏ hẹp, lặng im chỉ còn tiếng đồ lác đác và thở nhè nhẹ. Bàn tay thoáng khựng , liếc về phía cô gái vẫn lưng – nụ thoáng qua khi nãy chắc là ảo giác của thôi...

Một lúc , Tô Khanh Mộng mới nhẹ giọng hỏi:

thể ?”

Thanh niên vẫn trả lời. Sau khi mặc xong quần áo, mở cửa rời , may mà lúc còn khép cửa .

Tô Khanh Mộng thấy bên ngoài hỏi thấy cô , chỉ giọng lạnh nhạt của đáp: “Không thấy.”

Rồi hỏi xin điện thoại , mà trả lời.

Đám phụ nữ đáng lẽ còn đang tìm cô, cũng theo rời hết.

Bên ngoài còn tiếng động nào truyền nữa.

【Đừng gây chuyện ngoài lề, cũng đừng thêm đất diễn cho pháo hôi.】Lúc hệ thống lên tiếng, trong lời mơ hồ mang theo ý trách móc.

chỉ đang giữ đúng thiết lập tính cách của nguyên chủ thôi mà, nguyên chủ chẳng là bậc thầy xanh ?” – Tô Khanh Mộng bật , hỏi tiếp: “Chàng trai là một trong những vai quan trọng hả?”

Nam chính, nam phụ phản diện? Dù thì chỉ tương tác với nhân vật chính mới xem là thêm đất diễn.

【……】Hệ thống im lặng một lúc, phản bác lời của Tô Khanh Mộng, cũng chẳng trả lời câu hỏi của cô.

“Giờ cốt truyện, cũng bước tiếp theo gì, thì cứ tùy cơ ứng biến nhé?” – Cô hỏi nữa, vẫn nhận phản hồi. Cô bèn coi như hệ thống mặc định đồng ý.

Đợi đến khi trai căn phòng nhỏ, bật đèn liền thấy cô gái mảnh khảnh đang co đất, đầu tựa lên đầu gối, dường như ngủ .

Ánh sáng bất ngờ khiến Tô Khanh Mộng khẽ mở mắt, một màn sương mỏng phủ đôi đồng tử sáng trong như mặt hồ xuân phủ đầy ánh nắng lấp lánh, dịu dàng và rực rỡ. Đến cả vốn lạnh lùng như trai cũng im lặng đối diện với ánh mắt thật lâu mới dời .

“Sao cô còn ở đây?” – Anh hỏi.

“Anh thể đỡ một chút ? Chân tê mất …” – Tô Khanh Mộng giọng đáng thương.

Chàng trai chú ý đến tia ranh mãnh trong đáy mắt cô, rõ ràng ánh mắt yêu thích đơn thuần vì diện mạo của

Cô chỉ đang khéo léo lợi dụng lợi thế ngoại hình để khiến giúp đỡ vô điều kiện mà thôi.

Anh vẫn yên, hề động đậy.

Tô Khanh Mộng chu môi, như đang dỗi chút dễ thương, chống tay lên tường chậm rãi dậy, giơ chân trần khẽ đung đưa, giọng nũng nịu: “ giày nè.”

Cúi mắt xuống là thấy ngón chân cô trắng nõn ửng hồng do xổm quá lâu, trông phần đáng yêu.

Anh quên ánh mắt ranh mãnh luôn hiện hữu nơi đáy mắt cô – chút chân tình nào.

Tô Khanh Mộng thăm dò: “Giày của rớt trong nhà hàng , thể lấy ?”

“Bị vứt .” – Cuối cùng cũng trả lời, liếc cô một cái, từ góc phòng lấy một đôi giày thể thao nam, ném xuống cạnh chân cô.

Có vẻ vì đạt mục đích, Tô Khanh Mộng lập tức thu vẻ ranh mãnh trong ánh mắt, ngoan ngoãn xỏ chân đôi giày. Giày rộng hơn vài cỡ khiến mắt cá chân cô càng thêm thanh mảnh, cực kỳ đối lập với chiếc váy trắng thanh tao cô đang mặc.

hề thấy ngượng ngùng, ngược còn mỉm , giơ chân lên mặt trai, đung đưa đôi giày thể thao, tinh nghịch mơ hồ chút mập mờ.

Chàng trai chỉ liếc mắt một cái nhanh chóng dời tầm :

“Cô mặt , đồ dẫn cô ngoài.”

Tô Khanh Mộng thấy đủ là dừng, ngoan ngoãn . Động tác của nhanh, đến hai phút đồ xong: “Đi thôi.”

Anh dẫn Tô Khanh Mộng cửa nhà hàng. Cửa thông một con hẻm nhỏ, đèn đường, tối đen như mực.

Theo bản năng, Tô Khanh Mộng đưa tay kéo góc áo . Anh vốn quen kiểu tiếp xúc mật thế , định gạt tay cô thì cô nhỏ giọng: “Tối quá, giày chân… xin nha…”

Giọng cô mềm mại mang theo đôi phần tủi . Quả thật xung quanh tối, vẻ mặt cô. Anh thanh niên mặt lạnh ngập ngừng một lát cũng mặc kệ để cô túm.

Hai im lặng bước đến nơi ánh sáng, kịp lên tiếng thì Tô Khanh Mộng buông tay áo . Động tác gọn gàng, dứt khoát.

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, cô gái nhoẻn miệng ngọt ngào, khiến khác rung động: “Cảm ơn nha, tên gì thế? Để gửi giày cho nhà hàng.”

Ánh mắt trai bất giác dừng nơi chân mày cong cong của cô, nhanh chóng thu về: “Phương Mặc.”

“Cái đó… xin vì để thấy chuyện . thật sự thứ ba xen …” – Tô Khanh Mộng nhịn giải thích một câu. lẽ vì ánh mắt Phương Mặc quá lạnh lùng, cô hết dừng . Đôi mắt vốn sáng ngời thoáng ảm đạm, khiến sinh chút nỡ.

Lần , trong mắt Tô Khanh Mộng còn sự ranh mãnh như , mà là thành khẩn thật sự, cô nữa nghiêm túc lời cảm ơn Phương Mặc.

Ánh ngược khiến lòng Phương Mặc khẽ d.a.o động.

Anh như thấy, chỉ lặng lẽ theo bóng lưng Tô Khanh Mộng rời . Cô mang giày quá khổ, bước chậm, bóng dáng mong manh trong bóng tối lảo đảo như chỉ cần gió thổi mạnh là ngã.

chuyện liên quan gì đến . – Anh lạnh lùng nghĩ. Mình loại mềm lòng, mà cô với cũng chẳng thể thêm giao thiệp.

Nào ngờ, ngay đầu ngõ cửa nhà , gặp Tô Khanh Mộng thêm một nữa.

Lần thứ hai trông thấy , Tô Khanh Mộng khựng , rõ ràng ngờ bọn họ ở cùng một khu. đó mắt cô sáng rực lên, nụ ngọt lịm chút ngượng ngùng, ngược còn tự nhiên bước đến gần , gọi tên một cách mật:

“Phương Mặc.”

Loading...