Ngay khi thấy Vương thị đến sắc mặt Vệ Chiêu lập tức thay đổi.
Cậu vô cùng tức giận chạy đến trước mặt Vương thị bĩu môi nói:
“Mẹ à, mấy ngày nay con học võ cùng hộ vệ của Hầu phủ đã tiến bộ không ít, nhưng hai tên cẩu nô tài này không vui mừng cho con còn xúi giục con ra ngoài chơi, thật sự là tâm tư ác độc. Mẹ nói xem bọn họ có đáng bị đánh không?”
Vẻ mặt Vương thị cứng ngắc.
Bà ta muốn nói chính ta cố ý bảo bọn chúng dụ dỗ ngươi thành đứa dốt nát đấy, nếu không Huyên nhi của ta làm sao có thể thuận lợi kế thừa phủ Tướng quân chứ.
Nhưng lời này bà ta không thể nói ra, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi:
“Bình thường Đại Bảo Nhị Bảo chăm sóc con, nói những lời đó cũng chỉ vì thương con mà thôi, không có ý gì khác. Chiêu nhi trách nặng phạt nhẹ một trận, để bọn chúng nhớ lấy là được, đừng khiến người hầu trung thành thấy lạnh lòng.”
Hai tên Bảo đang ăn đòn thấy Vương thị đến chống lưng cho mình liền nhịn đau phụ hoạ.
“Thiếu gia, tiểu nhân tuyệt đối không có ác ý, thiếu gia minh giám.”
Vệ Chiêu quay người nhìn hai người một cái, lại quay đầu nhìn Vương thị với vẻ mặt tràn đầy thất vọng:
“Mẹ nói vậy là không muốn con tiến bộ, tương lai trở thành anh hùng của Đại Hạ thủ vệ một phương giống cha sao?”
Giọng điệu của cậu đầy vẻ không dám tin, tựa như niềm tin cậu giữ gìn nhiều năm đã sụp đổ tức thì.
Vương thị bị hỏi mà thấy nghẹn họng, bà ta xây dựng hình tượng mẹ hiền nhiều năm như vậy, sao có thể từ bỏ chỉ vì hai tên nô tài kia chứ, thế là lập tức đỏ vành mắt khóc lóc kể lể:
“Trời đất chứng giám, mẹ đối với con thế nào cả kinh thành có ai không biết chứ? Chiêu nhi nghi ngờ ta như vậy thật sự khiến ta đau lòng muốn chết.”
Miệng thì nói thế trong lòng bà ta đã tức muốn chết, nước mắt lại vô thức chảy ra, thật sự là một người mẹ tốt mong mỏi con trai thành tài.
Vệ Chiêu thấy vậy lập tức kéo tay Vương thị, nở nụ cười chân thành rạng rỡ.
“Con biết mẹ thương con nhất mà, người yên tâm, bắt đầu từ hôm nay con nhất định sẽ cố gắng tiến bộ, thi thành Võ trạng nguyên, khiến mẹ nở mày nở mặt.”
Dứt lời cậu ngoắc Tam Bảo.
“Đi thôi, tới Hầu phủ tìm cậu.”
Tam Bảo vội vàng đi theo.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Vệ Chiêu đi đến cửa viện, như chợt nhớ ra chuyện gì liền xoay người chỉ vào hai nhũ mẫu thô kệch: “Sau này các người đến nội viện hầu hạ, còn một chuyện, làm phiền mẹ cho người ném hai tên cẩu nô tài mê hoặc chủ tử ra khỏi phủ, tránh con nhìn thấy lại phiền lòng.”
Nói xong Vệ Chiêu rời đi không quay đầu, khiến Vương thị tức đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/chuong-20-nguoi-cau-om-yeu-cua-ten-bat-tai-hu-hong.html.]
Bà ta âm thầm nhỏ nước bọt về phía bóng dáng Vệ Chiêu rời đi.
Thật là kẻ vô ơn, vẫn là Huyên nhi của bà ta tốt nhất, thông minh ngoan ngoãn, nho nhã lễ phép. Bà ta quyết không để phủ Tướng quân rơi vào tay đồ ăn hại này được.
Vương thị dặn dò quản gia đưa Đại Bảo Nhị Bảo đến trang trại, hai tên này biết quá nhiều chuyện, nắm trong tay vẫn yên tâm hơn. Tốt nhất là bệnh c.h.ế.t bên ngoài, tránh làm hỏng âm mưu của bà ta.
Nguyên Gia nghe V587 báo cáo xong liền biết hai con cờ Đại Bảo Nhị Bảo trong tay Vương thị coi như đã phế, có điều y lại có thể lợi dụng phế vật một chút.
Thế là y gọi Mộc quản gia tới căn dặn mấy câu.
Không lâu sau Vệ Chiêu đã đến.
Nguyên Gia bảo trưởng hộ vệ tăng cường độ huấn luyện lên, thấy ánh mắt kiên định, nghiêm túc hơn nhiều so trước kia của nhóc mập, y mới cảm thấy yên tâm, định dẫn Lục Trúc ra ngoài đi dạo.
Thân thể nguyên chủ không tốt, đa số thời gian đều ở trong viện dưỡng bệnh, hiếm khi tiếp xúc thế giới bên ngoài.
Nguyên Gia nghĩ không thể ở mãi trong nhà làm cá mặn được, phải ra ngoài ngắm nhìn phong tục tập quán thời cổ đại, thuận tiện xem thử có thể làm chút việc thiện tích chút công đức không.
Dù sao giá trị công đức càng nhiều y càng có lòng tin làm nhiệm vụ.
Hiệu suất làm việc của Lục Trúc rất cao, không bao lâu đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa.
Hai chủ tớ cộng thêm hộ vệ đánh xe, rất nhanh đã đến tửu lầu lớn nhất kinh thành - Vọng Nguyệt Lầu.
Nguyên Gia vừa xuống xe ngựa liền thấy một nhóm bách tính vây quanh trước mặt, một giọng nói kinh khủng từ trong đám người truyền ra.
“Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng! Tiểu nhân không cố ý đụng phải ngài, xin quý nhân hãy tha mạng cho tiểu nhân đi.”
Tống Thừa Tu nhìn tên ăn mày trước mắt đang không ngừng dập đầu với hắn, rất nhanh trên trán gã đã sưng lên một cục to, có vết m.á.u chảy ẩn hiện, trông đáng thương vô cùng.
Bách tính xung quanh cũng chỉ trỏ hắn, giống như hắn đã làm chuyện tội ác tày trời gì rồi.
Hắn cau mày thật chặt, trong lòng khóc chịu không thôi.
Lúc này một giọng nói của nam nhân vang lên: “Ngũ đệ, chẳng qua là quẹt trúng xe ngựa của ngươi một chút thôi, đâu nhất thiết phải bám riết không buông như vậy chứ?”
Người đến chính là Tứ hoàng tử Tống Thừa Tắc, cũng là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra của Tống Thừa Dụ.
Thấy người đến gần, Tống Thừa Tu nhẽ ngẩng đôi mắt phượng nhìn, liếc nhìn gã khinh thường.
“Nếu Tứ ca thấy hắn đáng thương, có thể mang người về nội phủ cho gã ăn ngon uống đủ đi.”