Vệ Chiêu vốn cho rằng tâm trạng đang rối bời nên sẽ không ngủ được, nhưng nghe thấy tiếng thở đều đều của Tam Bảo, trong lòng cậu cũng dần bình tĩnh lại, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Chiêu ăn mặc chỉnh tề vừa định đi đến Hầu phủ, Đại Bảo và Nhị Bảo đã một trước một sau chạy đến.
Vệ Chiêu sững người.
Sau trận đòn lần trước, cậu như cố ý vô tình xa cách hai người này, mỗi lần ra ngoài chỉ dẫn theo Tam Bảo, lần này thấy hai người trong lòng vô thức sinh ra cảm giác bài xích.
“Các ngươi hớt ha hớt hải làm gì?” Vệ Chiêu liếc mắt, hỏi với giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.
Trước giờ tính tình cậu không tốt, hai người cũng không nghe ra cậu đang thiếu kiên nhẫn.
“Mấy ngày nay thiếu gia đều không ra ngoài chơi, Ngô thiếu gia bọn họ nhớ người lắm, cho nên sáng sớm đã sai người đến mời thiếu gia đi đua ngựa tại trang trại ngựa ở ngoại ô phía đông đấy.”
Người nói là Đại Bảo, đôi mắt đậu đen của hắn ta nhìn Vệ Chiêu như gấp rút muốn nhận được câu khẳng định từ cậu.
Vệ Chiêu có ý thăm dò, thế là lắc đầu nói:
“Ngươi đi nói với mấy người bọn họ, bổn thiếu gia đã cải tà quy chính, định sẽ theo sư phụ học võ, tương lai sẽ kế thừa phủ Trấn Quốc tướng quân làm rạng danh gia môn, từ giờ sẽ không nhàn rỗi cùng bọn họ nữa.”
Nói xong bèn làm ra vẻ muốn đi.
Đại Bảo Nhị Bảo nghe thấy thế thoáng chốc hoảng loạn.
Phu nhân đã dặn dò bọn họ phải dốc hết sức lôi kéo thiếu gia, không để cậu tiến bộ. Chuyện vặt này mà làm không xong, đừng nói tới không được thưởng bạc, e là còn phải chịu phạt.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nhất định không thể để thiếu gia học tốt lên được.
Nghĩ đến đây, Nhị Bảo vội chặn trước mặt Vệ Chiêu.
“Ôi chao, thiếu gia của tôi ơi, luyện võ cực khổ biết bao, không nói tới chuyện cả người mệt mỏi, còn dễ bị cháy nắng đen da nữa, thế thì không được các tiểu nương tử thích đâu. Vả lại, người là đại thiếu gia - con trưởng của phủ Tướng quân, đâu cần phải cố gắng vươn lên. Rảnh rỗi cứ cưỡi ngựa chơi chim thú vị nhường nào.”
Trước kia Vệ Chiêu đã nghe lời này của hắn ta không biết bao nhiêu lần, khi đó cậu chỉ cho rằng hai cẩu nô tài này muốn tốt cho mình, không muốn mình vất vả cực khổ, giờ lại nghe sao mà chói tai quá đi mất.
Quan trọng nhất là, hai người này do đích thân Vương thị chọn cho cậu, vì hai người lanh lợi dẻo miệng nên cậu rất thích, không ngờ lại là hai kẻ khốn kiếp lòng dạ lang sói.
Mà tất cả chuyện này đều là thủ đoạn của người mẹ cậu kính trọng nhất.
Trong lòng Vệ Chiêu dâng trào cảm giác bi thương, cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Câm miệng! Dám xúi giục chủ tử không cần tiến bộ à, người đâu, đánh hai mươi bảng cho ta.”
Cậu vừa nổi cáu khiến các hạ nhân có mặt tại đó đều ngây người.
Đại thiếu gia không phải luôn thương Đại Bảo và Nhị Bảo nhất sao? Bình thường có thứ gì tốt đều sẽ cho hai người kia, sao lúc này lại đột nhiên nổi giận rồi.
Hơn phân nửa hạ nhân ở viện Triều Dương là người của Vương Thị, là của hồi môn Vệ Dung mang theo trước kia, mấy năm nay liên tục bị điều đến ngoại viện, thế nên Vệ Chiêu ra lệnh muốn phạt Đại Bảo và Nhị Bảo không một ai dám chủ động tiến lên phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/chuong-19-nguoi-cau-om-yeu-cua-ten-bat-tai-hu-hong.html.]
Thấy tình cảnh này, Vệ Chiêu tức đến lộn ruột, mấy năm nay cậu lại sống giữa một hang sói.
“Sao hả? Lời của bổn thiếu gia không ai nghe đúng không? Hay là nói các ngươi cũng muốn ăn đòn?”
Lời này của cậu gần như hét lên, giọng nói lộ ra phẫn nộ cùng ác liệt.
Mấy nha hoàn cùng nhũ mẫu nhìn nhau, sau đó vội vàng đi làm việc, ai lấy gậy thì đi lấy, ai mang ghế dài ra thì đi mang ra, còn có hai nhũ mẫu thô kệch thấy hai tên Bảo muốn chạy không biết từ đâu nhào ra, ấn người xuống ghế dài.
Đến khi bị đè trên ghế dài, Đại Bảo Nhị Bảo mới hoảng loạn.
“Thiếu gia tha mạng, tiểu nhân sai rồi, không nên nói những lời đó. Thiếu gia tha cho chúng tôi đi, tiểu nhân không dám nữa đâu.”
Hai người khóc đến chảy nước mắt nước mũi, thật là thê thảm.
Tam Bảo cẩn thận nhìn Vệ Chiêu, gã sợ cậu sẽ mềm lòng, nhưng thấy vẻ mặt thiếu gia nhà mình lộ ra chán ghét, hiển nhiên không phải diễn kịch, trong lòng không khỏi vui mừng.
Tiên phu nhân phù hộ, rốt cuộc thiếu gia cũng thông suốt rồi.
Thấy khóc lóc xin tha vô dụng, Đại Bảo Nhị Bảo liền đổi cách nói.
“Thiếu gia, tiểu nhân là người do đích thân phu nhân chọn lựa, người muốn phạt chúng tôi cũng nên giữ thể diện cho phu nhân chứ, tha cho tiểu nhân đi.”
“Đúng vậy đó thiếu gia, tiểu nhân cũng vì muốn tốt cho người mới nói những lời đó, trong lòng người không vui trách phạt tiểu nhân cũng đúng, nhưng người cũng phải nể mặt phu nhân, có đúng không?”
Hai người vừa khóc vừa la, ý đồ muốn dùng Vương thị trấn áp Vệ Chiêu, thoát khỏi lần chịu phạt này.
Nhưng Vệ Chiêu cứng rắn muốn dạy dỗ bọn chúng, nên coi như không nghe thấy, ngón tay mũm mĩm giơ lên: “Đánh mạnh vào cho ta.”
Hai nhũ mẫu thô kệch thấy chủ tử ra lệnh lập tức giật lấy gậy gỗ từ tay nha hoàn, đánh mạnh xuống.
“Bốp, bốp, bốp.”
Tiếng gậy đập vào da thịt vang lên, lúc trầm lúc bổng.
“Á á á…”
Hai tên Bảo kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, khiến người ta thấy đinh tai nhức óc.
Tam Bảo cảm thấy cực kỳ thống khoái, hai tay vô thức cuộn thành nắm đấm, tư thế như hận không thể đi ra chính tay mình đánh.
Vệ Chiêu thi thoảng lại nhìn ra cửa, giống như đang đợi gì đó.
Quả nhiên không lâu sau, Vương thị vội dẫn theo nha hoàn cùng nhũ mẫu từ bên ngoài tiến vào.
“Chiêu nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”