Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi - Chương 13: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Cập nhật lúc: 2025-04-11 09:08:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Gia không để ý đến nhóc nhát gan V587 này nữa, tiếp tục nhàn nhã câu cá.

 

Kiếp trước y là bác sĩ ngoại khoa, cả ngày bận rộn chân không chạm đất, rất ít khi có thời gian rảnh rỗi.

 

Hôm nay xuyên vào người thiếu gia có tiền nhàn hạ thế này, y phải hưởng thụ cuộc sống một phen mới được.

 

Vệ Chiêu ở bên cạnh thấy Tống Thừa Tu cách đó không xa cưỡi ngựa đi đến, sắc mặt nhóc mập hoảng sợ đến trắng bệch.

 

“Cậu… Cậu à… Ngũ… Ngũ…”

 

Thấy cậu nhóc sắp bị dọa tè ra quần, Nguyên Gia giơ tay xoa đầu cậu.

 

“Đừng sợ, có cậu ở đây rồi.”

 

Lúc này Tống Thừa Tu đã đến gần, Nguyên Gia buông cần câu xuống rồi kéo Vệ Chiêu đứng dậy hành lễ.

 

“Ngũ điện hạ kim an!”

 

Tống Thừa Tu trước tiên nhìn cần câu được đặt trên bờ sông, lại chuyển ánh mắt đến gương mặt có phần tái nhợt của Nguyên Gia, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng thích thú.

 

“Lục thế tử chắc sẽ không quên giao ước với bổn điện hạ đấy chứ? Hay là nói ngươi căn bản không đặt bổn điện hạ vào mắt?”

 

Thân hình thiếu niên cao gầy thẳng tắp, khí chất tao nhã cao quý, giọng nói êm tai, ngữ điệu trong lời nói lộ ra chút thờ ơ nhưng mang theo ý cảnh cáo.

 

Nguyên Gia giống như không hiểu lời hắn nói có ý gì, chỉ xua tay rồi nói:

 

“Chẳng qua tại hạ tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi, về lời hứa với điện hạ, vì thời gian còn sớm nên ta muốn đợi ăn bữa trưa xong mới lên núi, chắc chắn có thể đạt được điều mong muốn.”

 

Y vừa dứt lời, Vệ Chiêu liền thấy lo lắng thay y.

 

Ai cũng biết mãnh thú đều sống trong núi sâu, muốn tìm tung tích ít nhất cũng phải ở trong rừng núi vài hôm, cậu của mình lại nói buổi chiều hôm nay là có thể bắt được mãnh thú.

 

Chuyện này làm sao có thể?

 

Với cơ thể nhỏ bé đó của y, e là không leo nổi nửa ngọn đồi nữa ý chứ.

 

Vệ Chiêu rất muốn nhắc nhở Nguyên Gia đừng nói khoác, nhưng Tống Thừa Tu lại gật đầu, dường như đã chấp nhận sắp xếp của y.

 

“Nếu đã như vậy, để bổn điện hạ đi cùng Lục thế tử, cũng có thể nhìn ngắm phong thái của Thế tử.”

 

Tống Thừa Tu dứt lời liền chiếm lấy vị trí của Vệ Chiêu, cầm cần câu lên câu cá.

 

Nguyên Gia xoa mũi, cũng ngồi xuống theo.

 

Đối mặt với vị Hoàng tử hống hách, Vệ Chiêu chỉ có thể giận chứ không dám nói gì, cậu lon ton chạy đến ở cùng với bọn Tam Bảo.

 

Lúc tất cả mọi người đến chân núi Tây đã là giữa giờ Tỵ (mười giờ sáng), Nguyên Gia câu cá nửa canh giờ liền đến giờ chuẩn bị ăn cơm trưa, y liền dặn dò Lục Trúc đi sửa soạn nguyên liệu đã mang theo đem qua đây.

 

Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, đúng là thời gian tốt đi dã ngoại ăn đồ nướng.

 

Chỉ có điều kế hoạch nướng cá có vẻ đã hỏng rồi, bởi vì y và Tống Thừa Tu chẳng câu được một con cá nào.

 

Nguyên Gia có hơi tiếc nuối thở dài, y ngồi xuống bắt đầu đích thân nướng thịt.

 

Lục Trúc quả nhiên là nha hoàn cận thân của nguyên chủ, nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị vô cùng phong phú, đủ các loại thịt còn có rau củ theo mùa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/chuong-13-nguoi-cau-om-yeu-cua-ten-bat-tai-hu-hong.html.]

Thấy động tác của y có vẻ thành thạo, thậm chí có thể coi như mây trôi nước chảy, Tống Thừa Tu không nhịn được nhướng mày.

 

“Lục thế tử vậy mà biết cũng nhiều nhỉ.”

 

Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi tiếp tục động tác trên tay.

 

“Ở hầu phủ rảnh rỗi không có gì làm, cũng đã xem không ít tạp thư (*) đương nhiên sẽ biết nhiều rồi.”

 

(*)杂书: Tạp thư. Chỉ những sách vở không liên quan đến kỳ thi ở thời khoa cử. Không liên quan đến chuyên ngành.

 

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Lời này cũng không phải giả, thân thể nguyên chủ không tốt nên có rất ít hoạt động có thể tiêu khiển, đọc sách là một trong số đó, y thư, sách nấu ăn, địa lý núi sông đều đã đọc qua.

 

“Điện hạ, xin hãy nếm thử xem.” Nguyên Gia đưa mấy xâu thịt ba chỉ mình vừa nướng chín cho Tống Thừa Tu.

 

Thiếu niên rũ mắt nhìn thịt nướng nóng hổi béo ngậy trước mặt, đầu mày khẽ cau lại sau đó giơ ngón tay thon dài nhận lấy.

 

Nguyên Gia khẽ lướt nhìn qua khóe mắt, thấy trên lòng bàn tay của hắn lộ ra những vết thương cũ chằng chịt nhau.

 

Y ra vẻ không chú ý tới, chỉ tiếp tục tập trung vào lò nướng.

 

Đôi mắt Tống Thừa Tu lóe lên rồi lại rũ mắt xuống, hắn đưa thịt nướng đến bên miệng ăn thử một miếng.

 

Hơi cay và thơm, mùi vị rất ngon.

 

Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn lông mày hắn đã giãn ra, biết hắn thấy hài lòng, khóe miệng y khẽ cong lên.

 

Hai người ngồi yên lặng ăn cơm, không nói chuyện dù chỉ một câu.

 

Tống Thừa Tu đang trong độ tuổi phát triển cơ thể, lượng cơm cũng không ít, thêm vào đó khi nhỏ hắn ở trong lãnh cung chịu khổ không ít, vì thế mỗi bữa cơm đều sẽ ăn no hết mức.

 

Đồ ăn Nguyên Gia mang đến chỉ có đủ cho chủ tớ bọn họ, thế nên Tống Thừa Tu bảo thị vệ lên núi săn gà rừng thỏ rừng về, xử lý sạch sẽ bằng nước sông, rồi ăn hai cái chân thỏ mới ngừng bữa.

 

Nguyên Gia rất chú trọng dưỡng sinh, chỉ ăn no bảy tám phần liền dừng lại.

 

Sức ăn của Vệ Chiêu vốn cũng khá nhiều, nhưng vì Tống Thừa Tu đang ở cạnh nên chỉ có thể ăn no bốn năm phần đã không còn muốn ăn.

 

 Nguyên Gia sợ đi dọc đường cậu lại đói, trước khi lên núi y bảo Lục Trúc gói theo hai cái chân gà, lại dặn dò nàng và Mộc quản gia ở lại trông coi xe ngựa, sau đó dẫn vài hộ vệ cùng nhau lên núi.

 

Tìm hết một ngọn đồi, Nguyên Gia ra vẻ như đã thấm mệt, sắc mặt y trắng bệch dựa trên thân cây thở dốc.

 

“Cậu ơi, cậu không sao chứ?” Vệ Chiêu nhìn y đầy lo lắng, hỏi.

 

“Không sao, nghỉ ngơi một lát là được.” Nguyên Gia xua tay nói với cậu, tỏ ý bản thân không sao.

 

Biểu cảm của Vệ Chiêu từ đau lòng chuyển sang hổ thẹn.

 

Nếu không phải tại mình, cậu cũng sẽ không chịu tội như vậy.

 

Thấy nhóc mập mặt mày nhăn nhó, Nguyên Gia nắm lấy tay cậu: “Đi thôi, đoạn kế tiếp là đường xuống dốc, Chiêu nhi đỡ cậu đi được không?”

 

Nghe thấy lời của Nguyên Gia, Vệ Chiêu lập tức phấn chấn lại.

 

“Dạ được, cậu cứ dựa vào con, con nhất định sẽ đỡ cậu đi vững.”

 

Tống Thừa Tu nhìn dáng vẻ hai cậu cháu vui vẻ hòa thuận, không hiểu sao cảm thấy hơi gai mắt.

 

Loading...