Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-11 05:18:26
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe hệ thống gào thét ầm ầm trong đầu, Nguyên Gia có hơi hối hận vì mình đã chọn hệ thống dựa trên đánh số, nó không đáng tin chút nào.

 

[Nín ngay! Gấp cái gì, không phải vẫn còn lành lặn sao? Sẽ kịp thôi.]

Nguyên Gia xuống giường mặc quần áo đâu vào đấy, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Nha hoàn Lục Trúc túc trực bên ngoài thấy y đi ra, vội bước lên hỏi: “Thế tử, hôm nay gió lớn lắm, ngài tính ra ngoài làm gì vậy ạ?”

Nếu thế tử không cẩn thận bị cảm lạnh thì các nô bộc như cô sẽ bị phạt mất.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Nguyên Gia xua tay: “Không có gì.”

Cơ thể này có công đức bảo vệ, không c.h.ế.t ngay được đâu.

Lục Trúc không biết y muốn làm gì, khi đang chuẩn bị quay về lấy áo choàng thì ngoài cửa đột nhiên vang đến tiếng la vội vàng của Tam Bảo:

 

“Thế tử, tiêu rồi, thiếu gia nhà nô tài gặp chuyện rồi.”

 

Không đợi Nguyên Gia lên tiếng gọi thì Lục Trúc đã vội vàng mở cửa viện.

 

Thấy Tam Bảo thở hổn vì chạy, cô vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vệ tiểu thiếu gia bị sao thế?”

 

Tam Bảo nuốt nước miếng, vừa thở hổn hển vừa giải thích:

 

“Lúc trước thiếu gia đi cưỡi ngựa về cùng mấy người bạn, gặp được một con chim vẹt thì trêu chọc vài câu. Ai ngờ con vẹt kia mắng người khó nghe quá, thiếu gia khó chịu nên b.ắ.n c.h.ế.t nó, nào ngờ lại gây họa.”

 

“Con vẹt kia là vật nuôi của Ngũ hoàng tử, nghe nói hồi trước Thánh Thượng còn sai người huấn luyện nó tử tế. Hộ vệ của phủ hoàng tử vừa mới xông vào phủ tướng quân trói thiếu gia lại, bảo là phải đền mạng cho con vẹt kia.”

 

Tam Bảo nói thẳng một mạch, cổ họng suýt nữa thì bốc khói. Gã nhận lấy cốc nước Lục Trúc đưa đến rồi uống một ngụm hết sạch.

 

Từ nhỏ gã đã đi theo hầu hạ Vệ Chiêu, biết thiếu gia nhà mình đắc tội Ngũ hoàng tử thì suýt nữa són ra quần.

 

Lúc đó gã cho rằng, ngày thường phu nhân rất cưng chiều thiếu gia sẽ bênh vực cậu ấy. Ai mà ngờ, phu nhân lại khóc lóc nói tất cả là do bà ta. Do bà ta không dạy dỗ được con mình. Người mẹ kế ấy nói chuyện mập mờ ngụ ý rằng, thiếu gia phải nghĩ cho bà ta và nhị thiếu gia đi, chứ phủ tướng quân không đắc tội nổi với Ngũ hoàng tử.

 

Hay nói trắng ra là thiếu gia phải tìm Ngũ hoàng tử nhận tội đi! Đừng làm liên lụy đến bọn họ nữa!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-nhanh-dai-lao-luon-muon-lam-mo-cua-chau-toi/2.html.]

Thế là gã gấp đến mức vò đầu bứt tai. Nhưng thiếu gia nhà gã lại là kiểu người đơn thuần, ngốc nghếch còn tỏ vẻ chính trực và biết hy sinh. Cậu còn nói rằng, việc mình làm thì mình chịu. Tuyệt đối không thể liên lụy đến phủ tướng quân!

 

Trông thấy hộ vệ phủ hoàng tử đã trói người mang lên xe ngựa, gã không còn cách nào khác ngoài việc phải thúc ngựa chạy đường tắt đến phủ của Thế tử nhờ người giúp.

 

Sau khi kể xong mọi sự, Tam Bảo uống nốt nước trong bình trúc, sắc mặt nôn nóng hỏi: “Thế tử ơi, chuyện này tính sao bây giờ ạ?”

 

Ngũ hoàng tử vốn có tiếng tàn bạo. Hơn nữa, Thánh Thượng hết mực bênh vực hắn. Nếu không phải mấy chuyện to tát, ông ta thường chỉ phán hắn tội nhẹ, chưa bao giờ xử phạt nặng cả.

 

Mà Tam Bảo sợ mình đi chậm, chưa kịp nói thì thiếu gia đã thiếu mất cái tay hay cái chân nào đấy.

 

Nghe gã kể xong, khóe miệng Nguyên Gia giần giật.

 

Chuyện nhỏ xíu thế này, cũng có thể trở thành ngòi nổ cho mối hận cháy bỏng của nam chính?

 

Nguyên Gia nghĩ bằng cái móng chân cũng biết, mọi chuyện không chỉ có thể.

 

Chẳng qua, cái người đang thượng vị kia muốn mượn cớ để thu hồi quyền binh thôi. Vì sau này, vị đó phải dùng đến nam chính kia kia. Nghĩa là, triều đã hết tướng tài, rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ lắm rồi.

 

Vả lại, lúc ấy cha của y - Lục hầu gia đã bị thương nên không thể xuất chinh được. Nhưng chính lúc ấy, nước địch xâm lăng. Mà Thánh Thượng không muốn dùng đến người nhà, nên ông ta đành phải chấp nhận thôi.

 

Vì tước vị đã cho còn có thể lấy lại, chứ chẳng một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bậc đế vương.

 

“Đi thôi, đến phủ Ngũ hoàng tử nào.”

 

Nguyên Gia thở dài nói.

 

Trong nguyên tác, nguyên chủ từng chạy đến phủ Ngũ hoàng tử vì Vệ Chiêu. Nhưng kết quả là bị tên hoàng tử điên kia làm nhục. Thế là, y không những không bảo vệ được cháu ngoại, mà còn bệnh nặng vì tức giận nữa chứ.

 

Nhưng thật ra, Nguyên Gia muốn gặp vị Ngũ hoàng tử kia một lần. Y muốn xem xem, rốt cuộc hắn là người như thế nào mà có thể khiến vây cánh quý tộc nghe đến tên là mặt mày biến sắc.

 

Xe ngựa nhanh chóng chạy khỏi hầu phủ, Nguyên Gia tựa đầu vào vách xe nhắm mắt trầm tư.

 

Theo kí ức của nguyên chủ, tên thật của Ngũ hoàng tử là Tống Thừa Tu; mẹ ruột hắn là Thục phi xuất thân từ gia tộc họ Triệu cao quý, bà ấy cũng là bạn thuở nhỏ của Thánh Thượng, được ông ta xem như vầng trăng sáng.

 

Đến khi Ngũ hoàng tử ba tuổi, Thục phi tư thông cùng người khác nên bị giam vào lãnh cung. Nhưng sau đó các phi tần khác cùng nhau lật lại vụ án này, lúc đó mọi người mới rõ, hóa ra bà ấy bị người ta hãm hại, đổ tội tư thông.

 

Loading...