Xuyên làm ác nữ, tôi bị các thú phu nghe thấy tiếng lòng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:30:34
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Tử Ly đứng lên nhìn, trong lòng đang không ngừng hoảng loạn. Hắn ta gọi cô rồi, cô phải làm sao đây?
' Mình phải làm sao đây? Mình đâu phải nguyên chủ, có học ngày nào đâu mà trả bài. '
Phượng Linh khẽ nheo mắt lại. Nguyên chủ? Ác nữ đó nói nguyên chủ là có ý gì? Anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi hỏi:
" Bạn học Bạch, bạn hãy chỉ ra những điểm yếu của Trùng tộc ở tiết học trước mà tôi đã dạy. "
Tử Ly nghe vậy liền hoảng loạn tinh thần hơn nữa. Điểm yếu Trùng tộc là gì? Cô không có biết màaaa.
' Trong sách có nhắc tới trùng tộc nhưng không có được đề cập tới nhiều. Vì cuốn tiểu thuyết này là cuốn tiểu thuyết chuyên về harem ngược để thoả mãn độc giả nữ thôi, làm sao có các yếu tố m.á.u me được chứ. Giờ hỏi mình điểm yếu Trùng tộc sao mình biết. '
Ánh mắt Phượng Linh dưới cặp kính gọng vàng càng thêm nheo lại. Trong sách sao? Cô ấy nói thế giới này là một cuốn sách và cô ấy là người xuyên không đến đây...
Tử Ly nhìn thấy vẻ mặt Phượng Linh ngày càng âm trầm, cô liền nhắm mắt nói đại. Nếu theo như đúng những gì cô đã được học khi còn ở trong đội đặc vụ thì hầu hết các loại sinh vật đều có điểm yếu ở phần đầu và cổ nhỉ?
" Dạ thưa thầy, điểm yếu của Trùng tộc là ở phần đầu và cổ ạ. "
Trả lời xong câu này, Tử Ly cảm thấy như bị tổn thọ mười năm. Cô không dám thở mạnh, chỉ âm thầm cầu nguyện rằng mình đã trả lời đúng. Cô không muốn ngày đầu đi học trong thân thể này lại tiếp tục tạo dấu ấn đâu. Phượng Linh nghe được tiếng lòng này của cô thì khoé miệng hơi nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Anh phất tay với Bạch Tử Ly ý chỉ cô ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhịp tim ban nãy của cô có thể lên 200 lần trong một phút luôn rồi. Cái tên Phượng Linh này cứ nhìn chằm chằm như vậy là cô sợ hãi thật sự.
' Cái tên bệnh kiều Phượng Linh này chắc chắn là lấy việc công trả thù việc tư. Mình nhớ không lầm thì trong cốt truyện, nguyên chủ từng nhét nội y quyến rũ sẹc xy các thứ vào trong phòng làm việc của anh ta. Không chỉ vậy còn nhiều lần cố ý quyến rũ anh ta, muốn anh ta làm thú phu. Anh ta chắc chắn là đang trả thù. '
Bạch Tử Ly càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng. Không chỉ vậy, cô còn liệt kê ra hàng đống việc xấu mà nguyên chủ từng làm với Phượng Linh khiến người nào đó đứng trên bục giảng đỏ mặt tía tai vì xấu hổ.
Phượng Linh quay mặt vào bảng đen, mọi người đều không nhìn vẻ mặt của anh ta. Nhưng đôi tai đỏ au lại như đang tố cáo. Cô nàng mới đến này hình như không ác độc như người trước kia. Chỉ là có hơi lắm mồm và còn rất tự nhiên nữa chứ. Anh thực sự không hiểu cái đầu nhỏ đó đang chứa gì ở trỏng mà... haizzz, thật sự không muốn nói ra.
Nguyên cả tiết học, Bạch Tử Ly không dám nhìn Phượng Linh lấy một lần vì sợ sẽ bị bắt đứng dậy trả lời nữa. Cô âm thầm cầu nguyện cho mau hết tiết. Sáu mươi phút trôi qua, Bạch Tử Ly thở dài thườn thượt. Chỉ một tiết học thôi mà tưởng cả một đời người luôn rồi.
Đang lúc nghỉ ngơi dưỡng thần chuẩn bị vào tiết học thứ hai, Bạch Tử Ly đã nghe thấy tiếng người gọi mình.
" Bạn học Bạch, có người tìm ở sân sau. "
Xóm nhỏ có anh
Bạch Tử Ly đứng dậy nhìn ra ngoài cửa thì không thấy người gọi mình đâu. Cô cũng không nghĩ nhiều liền đứng dậy tìm đường ra sân sau. Sân sau trường là một bãi đất trống đang được quy hoạch làm sân bóng rổ. Cô đứng nhìn ngó xung quanh một hồi, chả thấy ai cả.
" Bảo có người tìm mình mà có thấy ai đâu? "
Đang lúc phân vân có nên tiếp tục đợi hay quay về lớp học thì cô bỗng nghe tiếng gầm gừ từ sau lưng. Linh cảm của một người lính mách bảo, đang có mối nguy hiểm phía sau. Không chần chừ, cô liền chạy sang bên trái và nhìn thấy một con hổ trắng vồ hụt bên cạnh mình.
Đầu cô oành một tiếng. Xong đời rồi! Tại sao lại có thú dữ ở trong trường đại học vậy? Cô lồm cồm bò dạy chạy đi. Cô phải chạy nhanh tới chỗ đông người. Dù cho bọn họ có ghét cô đi chăng nữa thì cũng không thể nào giương mắt nhìn cô c.h.ế.t dưới miệng con hổ trắng này đúng không?
Nhưng tốc độ của một thiếu nữ làm sao so sánh được với tốc độ của một con thú dữ. Bạch Tử Ly liền nhanh chóng bị con hung thú vồ lấy đè xuống đất. Con hổ trắng toàn thân loan lổ máu, ánh mắt đỏ sẫm như bước ra từ tu la địa võng.
Nó há miệng, rống một tiếng rõ to. Tiếng tim đập của Bạch Tử Ly ngày càng nhanh hơn. Ngay khoảnh khắc con hổ chuẩn bị cắn xuống cổ cô thì cô liền nhanh tay vốc một nắm cát bên cạnh ném về phía mắt con hổ.
Mắt con hổ đau rát, nó liên tục gầm gừ những tiếng đinh tai nhức óc. Tranh thủ thời cơ, Bạch Tử Ly liền lăn một vòng thoát khỏi móng vuốt của con hổ rồi lại tiếp tục bỏ chạy. Con hổ cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nó tiếp tục đuổi theo Bạch Tử Ly.
Ngay khi cô tưởng rằng sắp thoát khỏi bãi đất trống này ra đến sảnh chính thì liền nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc bạc, con ngươi ánh vàng đang nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc. Dù không nghe rõ anh ta đang nói gì nhưng nhìn khẩu hình miệng của anh ta thì hình như anh ta đang nói... đi c.h.ế.t đi?
Bạch Tử Ly chưa kịp định thần lại thì liền bị va vào một bức tường vô hình. Cô hoảng sợ tột cùng, con hổ trắng kia sắp táp bay đầu cô rồi kìa. Quả nhiên ngay sau đó một mòn vuốt hổ cào tới, sau lưng Bạch Tử Ly nhói lên một cái.
Cô vội quay mặt lại liền đối diện với cái miệng đầy m.á.u me của con hổ. Xong rồi, xong thật rồi. Lần này thì phải làm khai vị cho con hổ trắng này rồi. Đang lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu cô bỗng vang lên những tiếng tít tít kéo dài.
[ Khởi động hệ thống của ký chủ. Phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm. Tự động kích hoạt cơ chế thanh tẩy thú nhân. ]
Một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt từ tay cô toả ra, sau đó bao phủ toàn bộ con hổ trắng. Ánh mắt đỏ sẫm của con hổ trắng dần dần dịu lại rồi con hổ bỗng mềm oặt ngã ra sau. Bạch Tử Ly chưa kịp vui mừng thì ánh mắt dần tối lại.
Tưởng Dục Kinh đứng ở một góc khó hiểu nhìn về phía con hổ trắng và người thiếu nữ đang nằm ở đó. Em trai của anh ta đã thoát khỏi trạng thái cuồng hoá rồi sao? Con ác nữ đó đã làm gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-lam-ac-nu-toi-bi-cac-thu-phu-nghe-thay-tieng-long/chuong-2.html.]
Ngay khi Tưởng Kinh Dục chuẩn bị tiến lại gần kiểm tra thử thì vù một tiếng, một đôi cánh đỏ rực bay xuống. Phượng Linh đưa mắt nhìn về phía hiện trường rồi lại nhìn về phía Tưởng Kinh Dục. Ánh mắt sau cặp kính gọng vàng khẽ nhíu lại:
" Người thừa kế tộc Bạch Hổ, anh quá phận rồi. Thả thú nhân cuồng hoá làm hại điện hạ giống cái, anh muốn kéo cả tộc c.h.ế.t theo sao? "
Tưởng Kinh Dục hơi im lặng một chút rồi lại cười khinh thường nói:
" Chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh. Phượng Linh, từ khi nào anh lại trở thành người tọc mạch như vậy? "
" Tôi chỉ đang quan tâm tới chính sự thôi. Cả hai chúng ta đều là những người kế thừa của tứ đại thần tộc. Nếu vì việc này mà anh lại làm ảnh hưởng tới ba tộc còn lại thì sao hả? "
Tưởng Kinh Dục khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ không quan tâm. Anh tiếp tục đi tới kiểm tra cho em trai mình. Quả thật đã thoát khỏi trạng thái cuồng hoá rồi. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Như thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng của Tưởng Kinh Dục, Phượng Linh nói khẽ:
" Là do điện hạ nhà thống soái đã giúp em của anh thoát khỏi tình trạng cuồng hoá. Ban nãy ở trên kia tôi đã nhìn thấy. "
Quả thật lúc nãy khi đứng trên sân thượng quan sát tình hình, anh đã chứng kiến thấy hết tất cả. Cô gái nhỏ bé này đã tự mình thoát ra khỏi móng vuốt của thú nhân cuồng hoá một lần. Và thậm chí còn sắp chạy thoát. Nếu không phải do Tưởng Kinh Dục cố tình dựng rào chắn lên thì cô ấy đã thoát ra được.
Khi ấy anh đã định lao xuống cứu cô ấy một mạng. Nhưng không ngờ chưa kịp lao xuống đã thấy một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt từ tay của cô gái nhỏ ấy toả ra và bao phủ lấy con hổ trắng kia. Sau đó thì con hổ trắng kia liền thoát khỏi trạng thái cuồng hoá. Cô ấy có năng lực thanh tẩy mạnh mẽ như vậy sao?
Các thú nhân đạt số điểm ô nhiễm 100 liền rơi vào trạng thái cuồng hoá và sẽ không có cách nào cứu chữa được nữa. Chỉ còn cách bị đưa vào Ngục tù vĩnh hằng hoặc bị đem ra Sa lộ cuồng hoá mà thôi. Một điện hạ giống cái lại có khả năng đánh thức cả thú nhân cuồng hoá. Quả thật rất đang nể.
Tưởng Kinh Dục nghe Phượng Linh nói vậy thì cũng không khỏi suy ngẫm. Quả thật ban nãy anh đã nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng bao phủ lấy em trai của anh ta và thằng bé đã thoát khỏi trạng thái cuồng hoá. Người đứng gần nhất lúc đó chỉ có con ác nữ này thôi.
" Như vậy thì sao chứ? Chuyện em trai tôi bị rơi vào trạng thái cuồng hoá này cũng là vì cô ta mà. Nếu không phải cô ta cố tình dụ dỗ em tôi đi đánh võ đài ngầm thì thằng bé cũng đâu có rơi vào tình cảnh này. "
Phượng Linh chỉ biết lắc đầu không nói gì. Anh ta biết chuyện Bạch Tử Ly từng dụ dỗ Tưởng Kinh Hằng đi đánh võ đài ngầm. Nhưng đó là con ác nữ trước kia. Còn cô gái nhỏ hiện tại, anh cũng không biết nên giải thích như nào nữa.
" Tôi nghĩ là anh cần lý trí lại. Đúng là cô ấy đã đẩy em trai anh vào trạng thái cuồng hoá nhưng hôm nay cũng đã cứu em anh ra. Chuyện này cần được suy nghĩ lại. "
Nói rồi anh bế bổng Bạch Tử Ly đang nằm ngất xỉu dưới đất lên rồi bay đi. Để lại Tưởng Kinh Dục đang im lặng đứng ở đó. Tưởng Kinh Dục thở dài một hơi, biến thành bạch hổ rồi đưa em trai mình tới bệnh viện để kiểm tra.
.....
Bạch Tử Ly tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cả người cô đau nhức khó chịu nhưng vết thương do bị móng vuốt hổ cào hôm qua đã không còn thấy đau nữa. Cô lắc lắc người một cái, cảm thấy trừ việc mình khá mệt ra thì không còn gì khác.
Đúng lúc này cánh cửa được mở ra. Phượng Linh bước vào, theo sau anh là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, ánh mắt khá thanh lãnh. Người đàn ông trước mắt mái tóc màu xanh rêu dài được buộc nửa đầu, mắt cùng màu với tóc tạo nên cảm giác mát mẻ khó tả.
Trong lòng Bạch Tử Ly giật thót một cái. Là Huyền Âm - một trong các thú phu của nguyên chủ trong cốt truyện. Trong cốt truyện, Huyền Âm là người thừa kế của tộc thần thú Huyền Vũ. Nhưng không biết vì lí do gì, anh ta lại không chịu ở lại tộc làm người thừa kế mà lại chạy đi làm bác sĩ ở bệnh viện trung ương đế quốc.
Phượng Linh và Huyền Âm trong truyện là bạn thân với nhau. Vì cả hai đều là người thừa kế của tứ đại thần tộc. Nhưng cũng do đó mà tính cách hai người cũng khá tương đồng nhau. Một kẻ bệnh kiều, kiêu ngạo đến tận xương tủy. Một kẻ thanh lãnh, ít nói nhưng không giấu nổi sự ngang tàn. Hai kẻ này, đều đang đứng trước mặt cô - một ác nữ đã quấy rối họ nhiều lần.
Bạch Tử Ly lại âm thầm mặc niệm cho chính mình. Mặc dù bây giờ là đầu cốt truyện, nguyên chủ vẫn chưa làm gì quá đáng. Nhưng trước đó cô ta đã quấy rối Huyền Âm không ít. Nguyên chủ là giống cái còn sống sót duy nhất của tôc Bạch Nguyệt Thố. Không chỉ vậy còn đang là cháu nuôi của thống soái Bạc Cận Thâm. Hằng năm đều phải đi khám sức khỏe định kì hai lần.
Nhờ vậy mà nguyên chủ đã quấy rối vị thừa kế tộc Huyền Vũ - Huyền Âm này không ít lần. Nghĩ tới cảnh mới sống lại có hai ngày mà đã gặp tận ba thú phu của nguyên chủ trong nguyên tác. Bạch Tử Ly thở dài thườn thượt:
' Sao số mình khổ vậy nè, lại là một tên thú phu nữa của nguyên chủ tới cửa rồi. Bây giờ mình giả vờ mất trí nhớ thì có thoát nổi không? '
Phượng Linh âm thầm cười trong lòng. Cô nhóc nhỏ trước mắt quả thật là nội tâm thú vị. Ở trước mặt bác sĩ giỏi nhất đế quốc mà còn muốn giả vờ mất trí nhớ.
Trái ngược lại với vẻ mặt hoàn toàn tiếp nhận được của Phượng Linh thì Huyền Âm lại đang vô cùng kinh ngạc. Vị điện hạ trước mắt không mở miệng mà anh cũng nghe thấy giọng nói của cô ấy. Đây là... suy nghĩ trong lòng của cô ấy?
Lại nhìn qua Phượng Linh, thấy anh ta không có biểu cảm gì thì liền chắc chắn đây là tiếng lòng của cô gái trước mắt. Kì lạ thật, tháng trước vị điện hạ giống cái trước mắt còn làm um xùm lên đòi lấy anh làm thú phu. Bây giờ sao lại muốn giả vờ mất trí nhớ để không quen biết anh thế?
Gác lại suy nghĩ lung tung của mình sang một bên, Huyền Âm mở bệnh án ra, vừa viết vừa nói với Bạch Tử Ly:
" Điện hạ Bạch Tử Ly, vết thương sau lưng của cô đã được tôi dùng máy trị liệu chữa trị xong rồi. Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho vết thương lành hẳn rồi ba ngày nữa quay lại đây tôi sẽ trị sẹo cho cô. "
Bạch Tử Ly nghe vậy thì không ngừng thán phục. Quả nhiên là khoa học công nghệ của thời đại này phát triển tốt thật. Bị hổ cào tới cỡ đó mà chỉ trong ba ngày đã lành hẳn. Thật sự là được rửa mắt một lần.
" Cảm ơn bác sĩ Huyền Âm đã giúp đỡ. "
Nghe tiếng cảm ơn này, cả Phượng Linh và Huyền Âm đều ngạc nhiên. Lần đầu tiên lại có một giống cái mở lời cảm ơn như vậy. Cảm giác vừa kì lạ nhưng cũng vừa ấm lòng.