Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:32:49
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, Tiết Cố Ngôn không có tiết, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu nghĩ đó là cuộc gọi của Hoắc Tư Thần, không ngờ khi ấn nút nghe, giọng nói của Kha Lâm Việt truyền tới: “Cậu Tiết, có tiện uống cà phê với tôi không?”
Tiết Cố Ngôn mở choàng mắt.
Thấy sắc mặt cậu đột nhiên nghiêm trọng, Yaren cũng cố nén cơn buồn ngủ, ngóc đầu dậy hỏi: “Sao thế?”
Tiết Cố Ngôn mở tủ quần áo: “Tình địch đến tuyên chiến.”
Yaren lập tức hăng m.á.u như được bơm tiết vịt, so với cậu còn hưng phấn hơn: “Để cho tôi, bảo đảm khiến cậu tỏa sáng.”
Tiết Cố Ngôn nghĩ tới phong cách thời trang của hắn, uyển chuyển từ chối: “Level của hắn còn chưa cần đến bậc đại thần như cậu phải ra tay.”
Yaren lại về giường nằm: “Chúc cậu đại thắng.”
Kha Lâm Việt và Tiết Cố Ngôn hẹn nhau vào buổi trưa.
Thời gian đó chắc chắn Hoắc Tư Thần rất bận, mà Tiết Cố Ngôn cũng đoán trước được Kha Lâm Việt sẽ nói gì với mình. Đơn giản là “Cậu không xứng với Tư Thần” hay “Cậu nên rời khỏi anh ấy đi” mà thôi.
Tiết Cố Ngôn híp mắt, mặc một chiếc áo phông màu đen hầm hố, rời phòng, sau đó đi vào một cửa hàng xăm hình nằm trong con ngõ nhỏ, lấy bức hình đưa cho nghệ nhân xăm: “Xăm theo hình này đi.”
38
Tiết Cố Ngôn đúng giờ đi vào quán cà phê đã hẹn với Kha Lâm Việt.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên không thấy bóng dáng Hoắc Tư Thần đâu.
Cậu ngồi đối diện Kha Lâm Việt, trước tiên gọi một cốc Capuchino xong mới nhìn hắn.
Kha Lâm Việt nhấp một ngụm cà phê đen, thản nhiên mỉm cười: “Tư Thần không thích đồ ngọt.”
Khai chiến à?
Tiết Cố Ngôn nheo mắt lại cười cười: “Cho nên anh ấy rất thích hôn tôi.”
Những lời này là giả. Hoắc Tư Thần vốn không chủ động thân thiết với cậu, ngoại trừ lần trước xuyên qua, khi cậu đi xăm đóa sen vào sau lưng.
Biểu tình của Kha Lâm Việt hơi cứng lại.
Cậu tiếp tục: “Anh có biết tối hôm qua anh ấy đến rạp chiếu phim đón tôi không? Trời đột nhiên mưa to, anh ấy kéo tôi vào trong xe rồi… Haizz, khi anh ấy buông ra thì môi tôi tê dại cả.”
Tiết Cố Ngôn nói xong, làm như vô tình khẽ đưa tay mân mê cánh môi.
Những lời này cũng là giả. Tối qua, cậu và Hoắc Tư Thần không hề xảy ra chuyện gì, anh đơn giản đưa cậu về kí túc mà thôi.
Nhưng cậu thừa nhận, sau khi Hoắc Tư Thần nói ra câu “Không thể nào” kia, cậu rất xúc động, muốn tiến lên cưỡng hôn anh.
Bàn tay cầm cốc cà phê của Kha Lâm Việt siết chặt lại, thoạt nhìn như đang cố gắng duy trì hình tượng.
Tiết Cố Ngôn chợt cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu Kha Lâm Lâm Việt có thể đập bàn nói hắn thích Hoắc Tư Thần, cậu còn có thể thưởng thức hắn.
Vừa lúc nhân viên cửa hàng bưng Capuchino tới, Tiết Cố Ngôn nhấp một ngụm, nhíu mày: “Quả nhiên dù có bỏ thêm đường thì đắng vẫn là đắng. Cà phê ấy mà, cũng giống con người, dù có ngụy trang kĩ đến đâu cũng không thay đổi được bản chất.”
Cậu ám chỉ gì, Kha Lâm Việt không phải không hiểu, suýt chút nữa không duy trì được bình tĩnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, buông cốc cà phê, giương mắt nhìn về phía Tiết Cố Ngôn: “Cậu Tiết, thứ cho tôi nói thẳng, kì thật cậu không xứng với Tư Thần. Gu nhìn nhận, vận mệnh, tính cách của cậu đều kém Tư Thần rất nhiều. Hai người ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.”
“Anh muốn nói người mà anh ấy cần chính là anh sao?” Tiết Cố Ngôn ngắt lời hắn, cười cười. “Vậy cũng thứ cho tôi nói thẳng, cậu cảm thấy ba năm trước nhà họ Hoắc không giải trừ hôn ước là vì sao? Không phải anh nghĩ là bởi tôi sau khi đào hôn lại còn cố ý dây dưa chứ? Vậy thì thật đáng tiếc. Trên thực tế là Hoắc Tư Thần không muốn giải trừ hôn ước, anh ấy muốn tôi cho anh ấy thêm cơ hội.”
Sắc mặt Kha Lâm Việt ngày càng khó coi, tâm tình Tiết Cố Ngôn cũng sung sướng lên không ít.
Dám mơ tới người của cậu, đây là sai lầm của hắn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-24.html.]
Kha Lâm Việt hít một hơi thật sâu: “Cậu Tiết, cậu tội gì phải tự lừa mình dối người như vậy? Tư Thần là người tu hành, nhất định sẽ không quay về hồng trần, anh ấy càng cần một người có thể hỗ trợ anh ấy.”
Tiết Cố Ngôn cười khẩy: “Câu lừa mình dối người này tôi trả lại cho anh. Anh Kha, tôi cảm thấy dường như anh rất tự tin về bản thân đấy nhỉ? Là ai cho anh cái suy nghĩ chỉ có anh mới xứng với Hoắc Tư Thần?”
Kha Lâm Việt có chút ngồi không yên: “Chú Hoắc dì Hoắc rất thích tôi.”
“Vậy anh đi mà gả cho cha mẹ anh ấy!” Tiết Cố Ngôn liếc mắt xem thường, “Đã là năm bao nhiêu rồi, còn phải dựa vào tư tưởng “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”? Không ngờ anh lại cổ hủ như vậy.”
“Cậu!” Kha Lâm Việt đứng bật dậy, “Cậu đúng là không nói lí! Tôi muốn cho Tư Thần xem rốt cuộc cậu là cái dạng người gì!”
Tiết Cố Ngôn khoanh tay dựa vào ghế “Tôi không giống anh, không thích giả vờ giả vờ vịt, cho nên so với anh Hoắc Tư Thần càng hiểu rõ tôi là người thế nào!”
Kha Lâm Việt nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Tiết Cố Ngôn cười không nói gì, đơn giản ném điện thoại lên bàn.
Màn hình sáng lên, trên đó là cuộc gọi đang kết nối với Hoắc Tư Thần.
39
Sắc mặt Kha Lâm Việt nháy mắt trắng bệch.
Tiết Cố Ngôn không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê: “Tôi nói này, anh Kha, tôi chưa bao giờ thích giả vờ. Tôi là người thế nào, thì sẽ thể hiện ra như thế. Nếu hôm nay anh có thể trực tiếp nói với tôi anh thích Hoắc Tư Thần, tôi còn đánh giá anh cao một chút, đáng tiếc… Tôi không có thiện cảm với những người như anh. À, Hoắc Tư Thần thì không tính, anh ấy vốn là một tên đầu gỗ cổ hủ mà.”
Kha Lâm Việt tức giận tới mức đầu ngón tay cũng phát run, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang được kết nối, trái tim kích động đến mức nhảy vọt ra, khắp đầu óc đều là suy nghĩ làm cách nào để giải thích với Hoắc Tư Thần.
Nhưng mặc kệ hắn nghĩ thế nào, cũng không tìm ra cách nào giải thích êm xuôi.
Hắn không ngờ Tiết Cố Ngôn sẽ làm như vậy.
Nhàn cư vi bất thiện
Tiết Cố Ngôn cầm điện thoại, mở loa ngoài: “Em dùng cách thông minh như vậy giải quyết tình địch, Hoắc Tư Thần, anh nói xem? Bên cạnh anh có một trợ lí mơ tưởng đến người của em, em không có cảm giác an toàn đâu.”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Tư Thần vang lên: “Kha Lâm Việt, từ ngày mai đến phòng Tài chính tầng ba mươi, cậu nghe rõ chưa?”
Đây chính là công khai sỉ nhục.
Hai tay Kha Lâm Việt buông thõng bên người gắt gao siết chặt lại, không nói lên lời.
Tiết Cố Ngôn nhìn hắn: “Hay anh muốn tự mình từ chức?”
“Tôi rõ.” Kha Lâm Việt nghiến răng nghiến lợi, “Tôi đã rõ.”
“Cư như vậy đi.” Tiết Cố Ngôn thu hồi tầm mắt, tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, “Anh tới đón em hả? Được, em ở đây chờ anh… Buổi tối ăn gì ư? Em không biết… Anh biết nấu cơm không?”
Kha Lâm Việt nhìn cậu không coi ai ra gì nói chuyện phiếm với người mình thích, trong lòng ghen tị đến phát điên.
Nhưng hắn chẳng thể làm gì.
Cuộc chiến hắn tự cho là mình toàn thắng, còn chưa kịp bắt đầu đã thất bại thảm hại.
Nhưng Kha Lâm Việt nhất định không chịu tin Hoắc Tư Thần thích Tiết Cố Ngôn.
Cho dù Hoắc Tư Thần thích bất kì ai khác cũng tốt, vì sao nhất định phải là Tiết Cố Ngôn? Cậu ta không xứng!
Khi hắn còn bất bình tức giận nghĩ. Tiết Cố Ngôn giương mắt nhìn hắn: “Anh còn đứng đây làm gì? À, đúng rồi, Hoắc Tư Thần bảo anh tự đặt vé trở về đi, chi phí công ty sẽ thanh toán.”
Kha Lâm Việt rốt cuộc không chịu được nữa, đứng lên rời đi.
Nhưng ngay khi hắn đi qua Tiết Cố Ngôn, nhìn thoáng qua, sau đó khựng lại.
Chỉ thấy trên gáy Tiết Cố Ngôn xăm một đóa hoa sen đỏ rực.