Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUNG HỶ - 7

Cập nhật lúc: 2025-06-02 09:42:08
Lượt xem: 232

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi híp mắt, chọt chọt đùi anh.

 

“Tần Diễn, anh học hư rồi.”

 

Anh bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

 

“Em nói có ghi âm, Tống Y chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha em. Tài xế anh đã thay rồi, mấy ngày tới ra ngoài nhớ mang theo nhiều người.”

 

“Được được được.”

 

Tôi ngoan ngoãn đáp ứng.

 

Một lúc sau, anh lại dặn dò:

 

“Ra ngoài nhớ báo cho anh biết vị trí của em bất cứ lúc nào.”

 

Tôi hơi nhướng mày.

 

“Là đang bắt em báo cáo à?”

 

Ánh đèn trong xe hơi tối, không biết có phải ảo giác không, tôi lại thấy vành tai Tần Diễn hơi đỏ lên.

 

“Là đang lo cho sự an toàn của em.”

 

“Yên tâm đi, tai họa sống ngàn năm, em còn sống dài dài.”

 

11

 

Sự thật chứng minh, có một số lời quả thật không nên nói quá sớm.

 

Tống Y đã phát điên.

 

Cô ta trói tôi lại, cầm d.a.o múa loạn trước mặt tôi.

 

"Tần Diễn cái tên phế vật đó! Dựa vào đâu mà được thừa kế nhà họ Tần chứ!"

 

"Tiểu Hằng mới là huyết mạch của nhà họ Tần! Nó mới là người thừa kế duy nhất!"

 

Tim tôi lạnh ngắt.

 

Tần Diễn không lừa bà ta, mà là đang lừa tôi.

 

Hắn nhất định đang nắm giữ bằng chứng về việc ai mới là cha ruột của Tần Thư Hằng.

 

Tôi thở dài.

 

"Oan có đầu, nợ có chủ, bà hận Tần Diễn thì đi tìm hắn mà trả thù, hắn là một kẻ què, chạy cũng không chạy nổi, chẳng phải dễ bắt hơn tôi nhiều sao?"

 

"Câm miệng!"

 

Tống Y thét lên chói tai, lưỡi d.a.o dí sát vào cổ tôi.

 

"Từ sau vụ tai nạn xe, Tần Hoa Phong đã canh chừng con trai mình rất chặt, tôi chẳng có cơ hội nào cả!"

 

"Nhưng vẫn còn cô! Ha ha ha ha, có cô – con tiện nhân này – c.h.ế.t cùng tôi, tôi cũng không thiệt!"

 

"Tần Diễn! Tôi muốn cậu sống cả đời trong hối hận!"

 

"Tôi đang ở đây, sao không trực tiếp xuống tay với tôi?"

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Tạ ơn trời đất, Tần Diễn vẫn còn chút lương tâm, không đến mức vì cái vị trí người thừa kế mà dâng sinh mạng tôi làm vật tế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xung-hy/7.html.]

Vừa thấy Tần Diễn, Tống Y càng điên cuồng hơn.

 

"Cút đi!"

 

Cô ta vung dao, cắt một vết m.á.u dài trên má tôi.O mai d.a.o Muoi

 

"Tống Y!"

 

Tần Diễn có phần sốt ruột.

 

"Cha tôi vẫn chưa biết chuyện của bà, vụ tai nạn tôi cũng có thể không truy cứu. Bà thả Thẩm Tương ra, tôi đảm bảo Tần Thư Hằng vẫn sẽ là công tử nhà họ Tần."

 

"Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao!"

 

Tống Y chĩa mũi d.a.o về phía Tần Diễn.

 

"Đáng lẽ cậu nên c.h.ế.t trong vụ tai nạn đó! Cậu c.h.ế.t rồi, Tiểu Hằng sẽ là người thừa kế duy nhất. Nhưng cậu còn sống, tất cả đều thay đổi! Mẹ con tôi còn phải ngửa mặt nhìn sắc mặt người khác mà sống!"

 

"Ha ha ha ha, nhưng hôm nay cậu đã đến rồi."

 

"Tốt quá, hôm nay tôi sẽ chết, cậu cũng sẽ chết, cô ta cũng sẽ chết. Chúng ta cùng c.h.ế.t ở đây! Chỉ có Tiểu Hằng còn sống, ha ha ha ha…"

 

“Bộp!"

 

Nhân lúc Tống Y phát điên, tôi bật dậy, dùng đầu húc mạnh vào cằm bà ta.

 

Phu nhân nhà giàu quen sống sung sướng đâu chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy, ngã xuống đất ngay lập tức.

 

Tôi vội dùng chân móc con d.a.o găm, tự cắt dây trói, rồi đá cho Tống Y một cú thật mạnh.

 

"Tôi đã nói rồi, làm ăn thì phải nghiên cứu thị trường trước cho kỹ. Tôi học đấu vật suốt tám năm, đến cả Thẩm Diệu Huy cũng chẳng dám chọc tôi."

 

"Phải phải phải, em giỏi nhất."

 

Tần Diễn bước đến bên tôi, giúp tôi tháo dây trói, tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên má tôi, ánh mắt đầy xót xa.

 

"May mà không trúng chỗ hiểm. Em đi trước đi, lát nữa người của tôi sẽ đến xử lý."

 

Tôi không dài dòng với hắn, gật đầu đồng ý.

 

Tống Y ngã dưới đất, vẫn đang phát cuồng.

 

"Ha ha ha ha… không ai thoát được, chẳng ai thoát được đâu…"

 

"Đừng nghe bà ta nói, bà ta điên thật rồi."

 

Tần Diễn đẩy tôi.

 

"Mau đi!"

 

Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi bất an, nhưng không nghĩ sâu, xoay người rời khỏi tầng hầm.

 

Vượt qua hết lớp chướng ngại này đến lớp chướng ngại khác, tôi đi tới hành lang, một mùi xăng nồng nặc đập thẳng vào mặt.

 

Không đúng! Tôi bừng tỉnh.

 

Bên cạnh Tần Diễn chưa bao giờ thiếu người, người của hắn tuyệt đối sẽ không để hắn một mình đi vào.

 

Hắn đến đây một mình!

 

Cuối hành lang là lối ra rực sáng, đang bốc cháy ngùn ngụt.

 

Chỉ cách mấy trăm mét, vậy mà đôi chân tôi cứng lại, chẳng thể nhấc nổi bước nào.

 

Loading...