Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuân Về Kinh Mộng - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-05-08 12:44:33
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Nếu ta còn tiếp tục phản kháng, e rằng thúc mẫu Giang Minh lại thốt ra những lời khiến ta khó chịu. Hơn nữa, mẹ của Giang Minh quả thật nói đúng. Ngôi nhà này vốn dĩ được mua cho bà, để bà tự do làm những gì bà muốn. Nhưng giờ đây, ta không những không thể đuổi bà đi mà còn phải chấp nhận sự có mặt của một cô nương lạ mặt, thực sự khiến lòng ta bất an.

Khi chúng ta quay về phòng, chưa kịp phản ứng gì, Giang Minh đã nhẹ nhàng an ủi ta, thề rằng giữa hắn và nàng ta không hề có chút tình cảm nào, và họ đã cắt đứt mọi mối quan hệ từ lâu.

"Nhưng theo những gì ta thấy lúc nãy, rõ ràng hai người vẫn còn tình cảm với nhau." Ta giận dữ quay mặt đi.

"Không phải vậy đâu. Hiện giờ, trong lòng và trong mắt ta chỉ có nàng mà thôi. Nếu nàng không tin, hãy thử chạm vào ta." Giang Minh vừa nói, vừa nắm lấy tay ta đặt lên n.g.ự.c mình, hắn nhân cơ hội kéo ta vào lòng.

Nằm trong vòng tay hắn, ta có phần bối rối, nhẹ giọng hỏi: "Tất cả mọi người đều ở đây sao?"

Lúc này, Lan Linh bước vào phòng để pha trà, nhưng cô nàng giật mình đến nỗi chiếc ấm trà trên tay rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh. Ta ngước lên nhìn, thấy Lan Linh đang quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy không thể kiềm chế.

Ta đỏ mặt, vội vàng đẩy Giang Minh ra, giả vờ tức giận: "Đều là lỗi của chàng, chàng thật là tùy tiện."

Giang Minh nhìn ta với ánh mắt trìu mến, muốn nắm lấy tay ta: "Nàng vừa hỏi, tất cả mọi người đều ở đây thì sao?"

"Ý ta là, gia đình chàng còn ai khác không? Chỉ có bên mẹ thôi sao? Còn bên cha chàng thì sao?"

Giang Minh khẽ cười, giọng nói lạnh lùng xa cách: "Ta hiểu rồi. Đừng lo, sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa đâu. Sau khi cha ta qua đời, họ hàng bên ấy đã chẳng còn liên lạc với chúng ta nữa."

Hắn nói vậy, nhưng ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng điệu của hắn, như thể có điều gì không vui với họ hàng bên phụ thân. Ta nhẹ nhàng vỗ vào tay hắn, nhưng tâm trí lại lạc vào những suy nghĩ khác.

6

Hạnh Nhi là người siêng năng, cần mẫn. Trong biệt viện người hầu chẳng nhiều, nên nàng thường tự mình lo liệu chu toàn mọi việc lớn nhỏ, từ cơm nước, y phục, chốn ở, cho tới xe ngựa đưa đón mẹ Giang. Mẹ Giang cũng bởi thế mà luôn miệng tán dương, không chỉ trước mặt ta và Giang Minh một lần, mà còn khen rằng: “Nếu muốn lấy thê tử, há chẳng nên cưới người như Hạnh Nhi hay sao? Nàng là người nội trợ khéo léo, sẽ đem phúc đến cho trượng phu, cả nhà cũng được thơm lây.”

Lúc bấy giờ, ta ngồi một mình bên án trà, lòng buồn man mác, thì Hạnh Nhi từ đâu tiến đến, trao cho ta một tấm gấm đỏ thêu long phượng uy nghi. Nàng nhẹ giọng bảo:

“Biểu tẩu, khi Minh huynh thành thân với biểu tẩu, muội lại đang ở phương xa. Tẩu cũng biết biết muội chẳng có gì quý giá để tặng, chỉ có đôi tay vụng về thêu nên tấm gấm này. Mong tẩu chớ chê.”

Tấm gấm ấy, sao có thể xem là vật thường? Hoa mẫu đơn rực rỡ nở rộ, chính giữa có long phượng kim tuyến uốn lượn, lấp lánh như sao sa, rực rỡ khiến ta suýt lóa mắt.

Giang muội cất tiếng cảm thán:

“Trời ơi, mẹ! Mau nhìn xem, đường thêu của Hạnh Nhi thật tinh xảo, có khi thợ ở Vinh Cẩm Phường cũng chẳng bì kịp!”

Mọi người nghe vậy, lại rộ lên lời tán thưởng.

Đêm ấy, dưới tấm chăn gấm mà Hạnh Nhi ban tặng, Giang Minh như người say men rượu, phấn khích đến độ khiến ta sáng ra gần như không thể rời giường. Đau nơi thắt lưng, ta khẽ đập tay vào chàng, trách móc:

“Tất cả đều là lỗi của chàng! Hôm nay là rằm tháng Giêng, thiếp còn phải tới chùa Lâm Nguyên dâng hương cầu phúc!”

Giang Minh cúi đầu hối lỗi, siết lấy tay ta, mặt cũng thoáng ửng đỏ:

“Là lỗi của vi phu. Tối qua vì xúc động quá độ mà lỡ mất chừng mực. Nàng có đau lắm không?”

“Chàng thật là, thi cử sắp đến, chàng nên chuyên tâm học hành, để mong có thành tựu. Giai đoạn này, nên dành thời gian ôn luyện, ta hiểu mà. Vả lại, sau này đôi ta còn cả đời bên nhau, đâu cần gấp gáp. Việc học hành hệ trọng, chớ để cha trên trời thất vọng.”

Nghe thiếp nhắc tới phụ thân, ánh mắt Giang Minh khẽ lóe sáng. Chàng chậm rãi hỏi:

“Oanh Loan… nàng còn giữ bức thư tiến cử mà phụ thân nàng để lại chứ?”

“Chàng an tâm, thiếp giữ kỹ lắm, quyết không để lọt ra ngoài đâu.”

Tuy Giang Minh từng đỗ kỳ thi Hương, nhưng xuất thân thấp kém, e rằng nếu không có chỗ dựa, thì dẫu đợi mười năm cũng khó tìm được chức quan chính thức. Có kẻ cả đời cũng chỉ làm một chức lại nhỏ, đến lúc tuổi già cũng không được đề bạt. Được lên chức tri huyện, đối với họ, đã là phúc phận lớn lao.

Nhưng Giang Minh có ta. Phụ thân ta từng giữ chức tại Ngự Sử Đài, tuy không quyền cao chức trọng, song mối giao hảo rộng rãi. Một bức thư tiến cử của ông cũng đủ giúp Giang Minh tiến thân, chí ít cũng là một huyện lệnh. Nếu chàng không phạm sai lầm gì lớn, ngày thăng chức lên thẩm phán quận chẳng phải chuyện xa vời.

Từ sau đêm đó, Giang Minh thật sự chuyển sang ở thư phòng. Cả tháng ta chẳng mấy khi thấy chàng. Ta cũng chẳng dám tới quấy rầy, sợ ảnh hưởng việc học của chàng.

Đêm nọ, trời chuyển rét, ta mang theo một chiếc chăn, định đưa cho chàng. Nào ngờ khi đến nơi thì trời đã tối, thư phòng trống không.

Ta men theo con đường nhỏ phía sau, tới gần khu rừng trúc thì thoáng thấy ánh sáng le lói từ một gian tiểu viện khuất sau bóng tối. Chân vừa chạm ngưỡng cửa, lòng đã bất an, thiếp khẽ bước vào trong.

Tiếng rên rỉ nặng nề, những lời thì thầm âu yếm phát ra từ căn phòng phía trước.

“Hạnh Nhi… Hạnh Nhi…”

Giọng Giang Minh, vừa nôn nóng, vừa kích động. Ta lạnh lùng đứng đó, lặng nghe tiếng hoan lạc của đôi gian phu dâm phụ.

Chốn ấy, chẳng sạch sẽ gì, vậy mà lại tràn ngập tiếng cười mê đắm.

"Biểu huynh, nàng ta sẽ không tìm thấy chúng ta ở nơi này chứ?"

"Yên tâm đi. Nàng ta chẳng bao giờ bước chân tới sân viện này đâu."

Tất nhiên là ta không muốn đến. Nơi này từng là nơi ta bị giam cầm suốt năm năm ròng, mỗi viên đá, mỗi bức tường đều chất chứa khổ đau. Nhưng chẳng phải vì thế mà ta không thể bước vào.

"Biểu huynh, thiếp đã trao cho chàng tấm thân trong trắng của mình. Chàng từng nói sẽ không phụ thiếp..."

“Yên tâm, chỉ cần ta thi đậu, sẽ cưới nàng một cách danh chính ngôn thuận.”

Ta thầm nghĩ, không biết Giang Minh định hòa ly với ta, hay là... g.i.ế.c ta?

"Biểu huynh, nếu chàng không thương nàng ta, sao còn giữ nàng lại trong nhà? Phụ mẫu nàng mất sớm, chẳng người thân thích, ngay cả thúc mẫu cũng chẳng ưa nàng. Cớ gì để nàng chiếm ngôi chính thất?"

“Ngốc ạ, lá thư tiến cử vẫn còn trong tay nàng ấy. Nếu mất nó, ta chẳng có cửa bước vào quan trường. Nàng có thể làm hiền thê của một vị quan sao?”

Bên trong lại vang lên tiếng sột soạt.

“Hạnh Nhi, thân thể nàng thật mềm mại…”

"Vậy biểu huynh thích ai hơn?"

“Sao lại nhắc tới nàng ta? Nàng ta làm sao so được với nàng? Nàng ta chỉ là một đóa hoa tàn thôi…”

Hơi thở chàng dồn dập, thanh âm nữ tử vang vọng trong đêm lạnh. Gió buốt quét qua, nét mặt ta lạnh hơn sương tuyết, song lòng lại nổi lên một luồng khoái ý khó hiểu.

Ta ôm chăn trong tay, lặng lẽ đến từ đường, quỳ gối trước bài vị phụ thân.

“Phụ thân xem đấy, lần này… không phải con muốn làm, mà là bọn họ ép con phải ra tay.”

7

Có lẽ Giang Minh đã bị vướng chân nơi miền đất ôn nhu ấy nên suốt nửa tháng chẳng thấy bóng dáng đâu. Hôm ấy, chàng vội vã trở về, ôm lấy ta vào lòng, ánh mắt chứa chan áy náy xen lẫn yêu thương.

“Vài tháng nay ta mãi dùi mài kinh sử, chẳng kịp hỏi han nàng. Trong lòng thực cảm thấy áy náy. Mong nàng đừng giận ta.”

Ta khẽ nghiêng người tránh khỏi vòng tay ấy, mỉm cười đáp:

“Thiếp đương nhiên phân rõ chuyện nào quan trọng hơn mà. Kỳ thi tuyển là việc hệ trọng, lẽ nào trách được chàng?”

Chàng bèn nói:

“Thúc mẫu và gia quyến của người sắp đến. Có lẽ đang bàn tính chuyện hôn sự của Giang Đế. Nàng nên chuẩn bị rồi qua đó nghe ngóng một chút.”

Đại Cường là trưởng tử của thúc phụ, năm nay mười tám tuổi, mãi chưa thành thân. Sau cùng, y được đưa lên trấn, cứ khăng khăng đòi cưới một nữ tử nơi đô thành. Không biết lần này y để mắt tới ai.

“Liên can gì đến thiếp? Thúc mẫu của chàng vốn chẳng ưa thiếp, thiếp không đi.”

Ta đặt khung thêu xuống, rồi xoay người bước vào phòng trong.

Giang Minh ngẩn người, dường như chẳng tin nổi một kẻ vốn nhu thuận như ta lại có thể ngang bướng đến thế. Một lúc sau, chàng mới định thần lại, bước đến bên ta, dịu giọng:

“Thúc mẫu sao có thể không thích nàng? Chẳng qua là chưa hiểu rõ nàng thôi. Nếu nàng chịu gần gũi, thúc mẫu ắt sẽ nhận ra nàng ôn nhu, hiền đức thế nào. Ai chẳng yêu quý Loan Loan của ta chứ?”

Chưa kịp nói thêm lời nào, Hạnh Nhi đã bước vào, tay bưng bát thuốc bổ. Gặp nhau, sắc mặt họ thoáng vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên trước mặt ta.

“Biểu tẩu, thúc mẫu dặn tẩu phải uống khi thuốc còn nóng.”

Thanh âm của nàng ta nhỏ nhẹ, dáng vẻ đoan trang ngoan ngoãn.

“Đa tạ biểu muội ngày ngày sắc thuốc cho ta. Vốn việc này nên để người hầu làm, nếu muội thấy không tiện thì cứ để họ lo liệu.”

Ta nhận lấy bát thuốc, đặt sang bên.

Giang Minh chau mày, cất tiếng hỏi:

“Nàng bệnh rồi sao?”

Ta mỉm cười:

“Không có gì đâu. Mẹ kiếm được phương thuốc này, bảo rằng uống vào có thể dễ sinh quý tử.”

Nói dứt lời, sắc mặt Giang Minh và nàng ta càng thêm ngượng ngập.

“…Biểu tẩu, uống thuốc đi, để nguội mất công hiệu. Muội còn việc khác, xin cáo lui trước.”

Nàng ta nói xong liền xoay người rời đi, gương mặt ẩn vẻ đố kỵ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-ve-kinh-mong/phan-2.html.]

Giang Minh thấy vậy liền kiếm cớ đuổi theo, sợ rằng không dỗ dành thì sẽ mất lòng người.

Chiều hôm đó, thúc mẫu và gia quyến đến như dự định. Trước đó, mẹ Giang đã cho người đến gọi ta, dường như muốn ta góp mặt như một điểm nhấn của buổi trò chuyện.

Trong sảnh hoa, mọi người ngồi yên ổn, Giang gia cũng tỏ vẻ thân thiện với ta hơn xưa. Ngay cả thúc mẫu của Giang Minh, người từng đối đãi cay nghiệt, nay cũng hòa nhã hơn đôi phần.

Bà ta mỉm cười nói với mẹ Giang:

“Nhà họ Chu có một tiệm thịt cùng một cửa hàng tạp hóa ở phố Tây. Dẫu không giàu sang phú quý nhưng cũng đủ sống. Ta cũng từng gặp qua nữ nhi nhà họ, da trắng mịn màng, vóc dáng khỏe mạnh, thoáng nhìn đã biết là người vượng phu ích tử.”

Mẹ Giang gật đầu tán đồng:

“Đại Cường nhà ta thật may mắn, được cưới một cô nương nơi đô thành.”

Thúc mẫu lại đổi giọng, ngập ngừng:

“Phải rồi… nghe nói nhà họ Chu chỉ có một ái nữ, của hồi môn chắc chắn phải nhiều lắm . Nhưng sính lễ… không thể quá ít…”

Lời chưa dứt, cả sảnh đột nhiên lặng ngắt.

Mẹ Giang cau mày:

“Vậy họ muốn bao nhiêu?”

Thúc mẫu giơ hai ngón tay:

“Chừng hai trăm lượng bạc.”

Mẹ Giang vừa nhấp ngụm trà, suýt nữa phun cả ra.

“Hai trăm lượng? Sao không ăn cướp luôn đi?”

“Tỷ à, hai trăm lượng đâu phải nhiều. Ta đã dò hỏi, phần lớn đều cộng sính lễ vào của hồi môn, tính ra cũng chẳng lỗ.”

Bà ta vẫn thản nhiên cười:

“Tỷ cũng biết hoàn cảnh nhà muội rồi đấy. Chúng ta thật chẳng biết xoay đâu ra tiền, cho nên mới đến tìm tỷ bàn bạc.”

Lúc nói, bà ta khẽ liếc nhìn ta, như muốn ngầm ám chỉ điều gì. Ta giả vờ chẳng trông thấy, cứ thong thả uống trà. Mẹ Giang biết làm sao đây? Chẳng lẽ móc ngay hai trăm lượng ra?

“Oanh Loan.”

Cuối cùng, mẹ Giang trút giận sang ta.

“Con đã từng theo chồng vào kinh, từng thấy cảnh đời. Con xem chuyện này phải xử trí thế nào?”

Ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía ta, từng lời từng chữ như rắn độc trườn lưỡi quanh người.

“Oanh Loan, Đại Cường là biểu huynh của nàng, từ nhỏ đã thân thiết với ta, lẽ nào không giúp?”

Giang Minh bị Hạnh Nhi kéo ra sau, cũng góp lời phụ họa.

“Chuyện này… thiếp biết giúp thế nào đây?”

Ta cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nhã nhặn:

“Sao không nhờ bà mối làm trung gian? Có thể thương lượng để giảm bớt sính lễ.”

Thúc mẫu liếc ta, cất tiếng:

“Không thể bớt. Ban đầu họ đòi năm trăm lượng. Chỉ vì thấy Đại Cường có thể nương tựa mà mới giảm còn hai trăm lượng đó.”

Ta cười nhạt:

“Vậy thì ta chẳng giúp gì được rồi.”

“Nhà ngươi lớn như vậy mà không có nổi hai trăm lượng sao? Dù có đi vay cũng nên giúp. Sau khi cưới về, còn có thể lấy của hồi môn đền bù.”

Bà ta vừa nói vừa lộ rõ ý đồ chiếm đoạt tài sản.

“Thúc mẫu à, chẳng phải trước kia nhà ta đã tốn một ngàn lượng để mua nhà cho mẹ dưỡng già, còn để cho Giang đệ cưới vợ đó sao? Ta đã để phu quân chọn căn nhà tốt nhất, thúc mẫu ở đó có phải rất thoải mái không?”

“Hơn nữa, Giang đệ và Giang muội sắp thành thân. Của hồi môn cũng không thể quá ít. Người ta sính lễ năm trăm lượng, ta đưa một trăm lượng, chẳng phải bị người ta khinh rẻ?”

“Vậy thì tính thế này… của hồi môn của Giang muội bớt một chút cũng được. Nhưng Giang đệ thì không thể ít. Đại Cường tìm được người như thế, lẽ nào Giang đệ cưới kém hơn? Thúc mẫu cũng nói rồi, nữ tử nơi đô thành đều là báu vật, sính lễ quá thấp, ai chịu gả chứ?”

Giang đệ và Giang muội ngồi một bên, vừa ăn hạt dưa vừa xem trò vui, thấy nhà thúc mẫu bắt đầu lộ bản chất, sắc mặt cũng sa sầm.

Giang đệ chợt nhớ ra nhà thúc mẫu hiện vẫn ở căn nhà vốn thuộc về hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Hai người sợ nhà thúc mẫu dây dưa thêm với ta, chỉ vì một thoáng mềm lòng mà họ lại phải gánh vác hậu quả. Thế là nhân lúc ta nói vài câu xã giao, họ đuổi cả nhà thúc mẫu về.

Trước khi rời đi, họ còn ghé tai nói nhỏ mấy câu với vài người trong nhà. Chẳng ai rõ bọn họ toan tính điều gì.

8

Vài ngày sau, ta nghe người trong thôn truyền tai nhau rằng mẹ Giang đã tranh cãi kịch liệt với thúc mẫu của Giang Minh cùng gia quyến của bà ta. Thúc mẫu Giang Minh nói rằng bên nhà gái liên tục hối thúc việc dời nhà, cho nên đề nghị bán căn nhà mới, lấy một phần làm sính lễ, phần còn lại dùng để tậu hai căn nhà nhỏ hơn. Dẫu sao người trong hai tộc cũng chẳng đông đúc gì.

Hiện nay, mẹ Giang vẫn đang ở cùng bà ta, dẫu mai sau Đại Cường có thành thân, sinh con thì căn nhà nhỏ ấy vẫn đủ che mưa chắn gió. Nhưng quả thật, nhìn cảnh nhà họ bị đẩy vào một nơi chật hẹp như vậy, khiến người ngoài ai nấy đều tiếc thương. Đáng buồn thay, chính mẹ Giang năm xưa là người dẫn dắt cả nhà tới đô thành, nay lại chẳng được yên ổn tuổi già.

Lần này, chẳng riêng gì ta, ngay cả mẹ Giang cũng tức giận đến nỗi suýt phát hỏa. Đại Cường giận dữ, lập tức chạy đến nhà mới làm loạn. Thúc mẫu cùng gia quyến cũng theo đó mà kéo đến, đòi mẹ Giang phải bán nhà. Song họ biết rõ, làm ầm ĩ trước mặt ta cũng vô ích, bởi nhà cửa xưa kia vốn đã được ghi danh dưới tên mẹ Giang, giấy tờ nhà đất cũng do bà ấy nắm giữ.

Lúc ta đang tưới hoa nơi sân trước, liền nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng khóc lóc vọng về từ sân phía tây, trong lòng không khỏi thấy hả hê. Song, điều thú vị nhất vẫn chưa tới!

Thấy mẹ Giang không chịu nổi sự quấy rầy dai dẳng của thúc mẫu, liền có ý muốn bán nhà mới lấy bạc. Cuối cùng, Giang đệ không nhịn được nữa, chạy đến đuổi cả nhà thúc mẫu ra khỏi nhà mới. Nhưng thân cô thế cô, Giang đệ lại bị thúc mẫu và biểu ca đánh đến tím bầm mặt mũi.

Giang đệ trở về nhà với gương mặt đầy thương tích, giận dữ đến mức tuyệt thực. Hắn dọa rằng nếu mẹ dám bán căn nhà ấy, hắn sẽ nhịn ăn cho đến chết.

Thấy thời cơ đã đến, ta liền mang hai trăm lượng bạc đến.

“Giang gia quả thật loạn lạc! Hai trăm lượng bạc này vốn là của hồi môn của Giang muội, nay dùng tạm để phòng khi bất trắc. Nếu còn tiếp tục như vậy, thể diện của cả hai tộc đều tiêu tan!”

Có lẽ gần đây mẹ Giang vì chuyện của Đại Cường mà phiền não, nay nhìn thấy hai trăm lượng bạc liền như thấy cứu tinh. Mẹ Giang ban đầu thở phào nhẹ nhõm, sau lại mắng ta:

“Nếu ngươi đưa bạc sớm hơn, liệu hai nhà có đến nông nỗi thế này không?”

Giang muội trừng mắt nhìn ta, giận dữ nói:

“Ngươi giả làm người tốt để giữ thể diện, lại dùng hồi môn của ta. Ngươi toan tính quá rồi!”

Để xoa dịu mối hiềm khích, mẹ Giang đích thân sai Giang đệ chuẩn bị lễ vật mang đến phủ thúc mẫu, nói rằng bạc đã có sẵn, lúc nào rảnh thì tới nhận.

Thế nhưng, sau đó Giang đệ không hề quay lại nữa. Thay vào đó, quan sai gõ cửa phủ hắn. Người ta nói Giang đệ đã hạ độc sát hại cả nhà thúc mẫu. Hàng xóm làm chứng rằng Giang đệ từng đến gây rối nhiều lần, lần cuối còn đích thân mang bánh đến.

Quan trên lập tức truyền Giang đệ đến thẩm tra. Nhưng khi biết hôm ấy hắn đến nhà thúc phụ rồi biệt tích, các quan liền đoán rằng hắn đã bỏ trốn để tránh tội.

Khi hay tin, mẫu thân Giang thở không nổi, liền ngã quỵ bất tỉnh. Hạnh Nhi khóc ngất không thôi, còn Giang Minh thì luôn túc trực bên cạnh nàng.

Một tháng sau, người ta tìm được t.h.i t.h.ể Giang đệ dưới khúc sông gần bến thuyền. Có lẽ y đã nhảy sông tự vẫn.

“Ôi trời! Người trẻ bây giờ sao lại nông nổi đến vậy?” – ta ngồi bên giường mẹ Giang, lắc đầu than thở.

Mẫu thân Giang bỗng ngồi bật dậy, đưa tay định đánh ta:

“Đều tại ngươi! Là thứ xúi quẩy, hại c.h.ế.t con ta, hại c.h.ế.t cả nhà muội muội ta, còn dám buông lời cay nghiệt như thế!”

Ta chỉ mỉm cười. Có lẽ vì nụ cười của ta quá đáng sợ, nên mẹ Giang đang định đánh ta thì đột nhiên lùi lại, nép mình sau lưng, tránh xa ta như tránh tà.

Lúc ấy, Giang muội bước vào, tay cầm thang dược, sắc mặt tiều tụy, khẽ thở than:

“Ta không thấy Hạnh Nhi đâu cả. Mấy ngày rồi cũng chẳng thấy ca ca ở thư phòng. Tẩu biết họ đi đâu chăng?”

Ta cười đáp:

“Có lẽ họ đã bỏ trốn rồi.”

Giang muội kinh ngạc trợn mắt:

“Tẩu nói gì vậy? Làm sao họ có thể bỏ trốn? Việc này liên quan đến thanh danh nữ nhi, không thể nói bừa được!”

Ta lấy ra một phong thư, đưa nàng:

“Đây là thư ca ca ngươi để lại, viết rõ mọi chuyện. Họ còn lấy trộm hộp trang sức và ngân phiếu của ta. Ta đã báo quan rồi.”

Giang muội vội đoạt lấy thư trong tay ta, nhưng đáng tiếc, nàng lại chẳng biết chữ.

Cứ thế, Giang Minh và Hạnh Nhi biệt vô âm tín.

Vài hôm sau, vào buổi sớm tinh mơ, người ta phát hiện mẹ Giang treo cổ trên mái hiên. Ai nấy đều nói bà cả đời cứng cỏi, rốt cuộc cũng không chịu nổi tang thương mà quyên sinh.

Từ đó, Giang muội cũng hóa điên dại.

Loading...