10
Vài ngày , học đường tổ chức cuộc thi săn b.ắ.n dã ngoại.
Ta tự tin ghi danh, chờ ngày tranh tài.
Kỷ Minh Đường cổ vũ , mong chờ  khải !
Ngày tham gia,  vốn  phô diễn thuật cưỡi ngựa và tài b.ắ.n cung tinh xảo của .
Ai ngờ? Trời xanh . Con mồi .
Tạ Trì tên đáng ghét  cứ như một miếng cao da chó, cứ bám riết theo  ,  tài nào rũ bỏ .
Hắn   chệch mũi tên của , thì cũng b.ắ.n trúng con mồi  phát hiện .
Cực kỳ đáng ghét!
   đây là cuộc thi, chỉ   thành tích,  xem chiêu trò.
Vì ,  quyết định  đổi sách lược.
Ta cưỡi ngựa đến bên bờ hồ,  vặn  một chiếc thuyền nhỏ,  tiện tay nhặt một cây tre dài vót nhọn, chuẩn  xiên cá.
Tạ Trì theo  , “Ngươi định  gì?”
“Mệt , hai chúng  đình chiến, tiểu gia mời ngươi du hồ ăn cá, thế nào?”
Hắn nheo mắt hỏi: “Ngươi   bụng đến thế?”
“Thích thì tin,  tin thì thôi.”
Chèo thuyền  hồ.
Ta  sức xiên cá,  ở bên cạnh ,   một lời.
“Xem ! Xiên trúng !” Ta hớn hở gỡ con cá  cây tre xuống.
Tạ Trì cũng thấy hứng thú: “Đơn giản như , để hầu gia đây thử xem!”
Ta đưa cây tre dài cho ,  hớn hở nhận lấy.
Hắn đến mép thuyền, cúi đầu  xuống mặt hồ.
Ta . Nhấc chân lên đá một cú.
Đá thẳng  m.ô.n.g , “tùm” một tiếng,  rơi xuống nước.
“Đồ  xí, ngươi…ực ực… ngươi…”
Ta   thuyền  lớn.
“Tiểu hầu gia, cảm giác   khác ức h.i.ế.p  dễ chịu  ! Giờ ngươi khó chịu,  ngươi  từng nghĩ, những   ngươi ức h.i.ế.p cảm thấy thế nào ?”
“Ta… ực ực… …ực ực… bơi…”
Ánh mắt  đanh , mặt nước   còn gợn sóng.
“Khỉ thật, ngươi   sớm!”
Ta lập tức nhảy xuống nước, vớt  lên bờ.
Lúc ,  thở của    yếu ớt.
Ta vác  lên, đặt lên lưng ngựa, dùng sức vỗ mạnh  lưng .
Ta sợ hãi,   hề  g.i.ế.c .
Cuối cùng, nước   sặc cứ phun từng ngụm từng ngụm  ngoài.
Không còn nôn  nước nữa,  đặt   phẳng dựa  gốc cây.
Sao vẫn  tỉnh?
Ta hít một  thật sâu, cúi đầu xuống, áp môi  lên môi Tạ Trì.
Hắn mở mắt, chúng  mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tạ Trì: “Ngươi, ngươi là……”
Ta: “ ,  là ân nhân cứu mạng……”
Chỉ thấy ánh mắt  chuyển sang n.g.ự.c , liền đẩy  , ôm miệng, lên ngựa chạy mất.
Để   một , bơ vơ trong gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-phong-bat-giai-quan/chuong-4.html.]
11
Hắn  .
Con mồi  mang theo.
Ta  hớn hở nhặt con mồi,  về nơi tổng kết cuộc thi.
Không nghi ngờ gì nữa, hạng nhất.
Ta vốn định xin  Tạ Trì, mời  cùng ăn cơm, nhưng   thấy bóng dáng .
Thôi ,  triệu tập Kỷ Minh Đường và Tiểu Ngọc, ba  chúng   hẹn  khi đoạt giải sẽ đến tửu lầu ăn mừng.
Ba chúng  uống  say.
Kỷ Minh Đường mặt đỏ bừng, lắp bắp : “Thẩm ,   một chuyện  giấu trong lòng  lâu …”
“Huynh và Tạ tiểu hầu gia   là…cùng thích một cô nương ?”
Ta: “?”
Người  mặt  thong thả kể lể: “Hai  các ngươi luôn đối đầu gay gắt, nếu   vì cùng thích một cô nương thì tại   như thế? Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào   sức quyến rũ lớn đến ? Mau  cho   !”
Khóe miệng  co giật.
Sao tên tiểu tử  giờ  chuyện  ẻo lả đến ?
Hóa  trong mắt ,  và Tạ Trì chính là những con khổng tước đang khoe mẽ tranh giành !
Ta choáng váng.
Tiểu Ngọc trêu chọc: “Ngươi xem chủ nhân nhà chúng  và Tạ tiểu hầu gia, ai  các cô nương yêu thích hơn?”
Kỷ Minh Đường suy nghĩ một lát,   lắc đầu: “Tạ tiểu hầu gia tuy , nhưng tính khí quá tệ. Vẫn là Thẩm  hơn một bậc.”
“… đúng , Thẩm … thích nữ tử như thế nào?”
Ta nâng chén rượu lên, uống cạn.
Ta: “Nữ tử thiên hạ mỗi  một vẻ, trăm hoa đua nở. Riêng  mà , tự nhiên là thích… mỹ nhân  dũng bảo vệ đất nước như mẫu  !”
Trên mặt Kỷ Minh Đường thoáng hiện lên nụ  chua chát.
12
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Cánh cửa gỗ phòng bao  kéo  kêu “kẽo kẹt” một tiếng, một bóng  áo xanh lục từ từ bước  tầm mắt.
Ta say lịm .
Mở mắt   nữa,   quên   về phủ , tóm  tỉnh  thì thấy  đang   giường.
Học đường.
Ta chuẩn  lễ vật  xin  Tạ Trì  nữa, nhưng liên tục mấy ngày  thấy bóng dáng .
Ta hỏi đám bạn bè ch.ó má của , bọn họ đều   Tạ Trì gần đây đang  gì.
Không lẽ  sẽ  bao giờ đến nữa .
Những ngày   , quả thực là… thanh thản xen lẫn vui vẻ!
Ta như thường lệ về phủ,  thấy từng thùng từng thùng lớn thắt lụa đỏ đặt sừng sững trong viện.
Ta đầy rẫy nghi vấn?
Đây là,    cưới mẫu   ?
Mẫu    mùa xuân thứ hai !
Phụ   là phó tướng của mẫu , năm  hai tuổi  tử chiến sa trường để bảo vệ mẫu  .
Mười ba năm , mẫu    hề tái giá.
Mới hồi kinh  một năm, sức hút của mẫu   quả nhiên lớn.
Mặc dù    với phụ   khuất, nhưng chỉ cần mẫu  hạnh phúc,  sẽ ủng hộ!
Chính sảnh.
Quả nhiên là mẫu  và một nam nhân đang bàn chuyện.
Ta bước  cửa thì thấy một khuôn mặt quen thuộc - Tạ Trì.
Hắn…   cha ?