12.
Tôi lập tức bấm nút phát video.
Trên màn hình hiện lên cảnh trong lùm cây nhỏ.
Khán giả dưới sân xì xào:
“Sao nhìn giống con gái chủ động nhỉ?”
“Gớm thật, làm chuyện này ngay trong trường học.”
“Thân hình ngon đấy, lại còn nhiệt tình.”
...
Tô Tình xông lên sân khấu, muốn lấy thân che video nhục nhã đó, nhưng vô ích.
Cô ta sụp đổ, ngồi bệt xuống sân khấu.
“Các người gài bẫy tôi, tất cả là kế hoạch sẵn rồi.”
“Tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết rằng anh Thâm chỉ yêu chị tôi, bảo cô ấy tránh xa anh ấy, ai ngờ cô ấy lại ôm tôi rồi… cắn…”
Cậu béo lấp lửng, ánh mắt nhìn Tô Tình thậm chí có chút thương hại.
Tôi xoa trán, đá cậu ta xuống khỏi sân khấu.
Sợ cậu ta lại nổi cơn "não tàn vì tình" mà gây chuyện thêm.
“Tất cả là do Tô Tình cô tự biên tự diễn, bài đăng là cô đăng, các bình luận kích động dư luận cũng từ tay cô mà ra đúng không?”
Anan
“Tôi không có.”
“Lấy điện thoại ra chứng minh đi.” – Dưới sân có người hóng chuyện không sợ chuyện to.
“Đúng rồi, lấy điện thoại ra xem thử đi.”
Tô Tình giữ chặt túi quần, nghiến răng ken két.
Khi tôi chuẩn bị ra tay, cô ta đột nhiên bật dậy, chạy ra hậu trường.
Hành động này càng chứng minh rõ mọi chuyện là do cô ta tự biên tự diễn.
13.
Vụ việc gần đến hồi kết, khi mọi người ăn dưa xong chuẩn bị giải tán thì Cầm Thâm thở hồng hộc chạy đến.
Anh giành lấy micro từ giới truyền thông, vừa thở vừa nói:
“Tôi muốn làm rõ, tôi không bị bao nuôi, cũng chẳng có chút hứng thú nào với Tô Tình.”
Tôi vỗ nhịp đều đều lên lưng anh:
“Không đi gửi tiền, chạy đến đây làm gì?”
“Giao cho Béo rồi.”
Cầm Thâm cười nham hiểm, giơ ba ngón tay với tôi.
“Ba trăm nghìn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xin-loi-nu-chinh-la-toi-moi-dung/c6.html.]
Anh lắc đầu.
“Ba triệu?”
Anh lại lắc đầu.
“Không lẽ ba mươi triệu??”
Lần này anh mới gật đầu.
Trời ơi, cảm động đến phát khóc, thùng tiền đầu tiên trong đời nhẹ nhàng kiếm được ba mươi triệu tệ.
Ý tưởng này thực ra là do Cầm Thâm – tên cáo già này – nghĩ ra.
Không thể để đám người kia ăn dưa miễn phí và kiếm lượt xem một cách không công được!
Vì thế anh ta mở cược bên ngoài, cá xem tôi có phải kẻ bắt nạt không.
Do thân phận đặc biệt của tôi, số tiền đặt cược khá lớn, một số kẻ ghét cha tôi cũng ném tiền vào.
Nhưng họ đều cá rằng tôi là kẻ xấu.
Cuối cùng, toàn bộ số tiền đều rơi vào tay Cầm Thâm.
Chúng tôi chia đôi, mỗi người ôm về 15 triệu, mang tiền về nhà.
14.
Kể từ đó, không ai còn gặp lại Tô Tình nữa.
Khi mọi người nghĩ rằng cô ta vì mất mặt mà định chuyển nơi khác làm lại từ đầu thì…
Cô ta xuất hiện trở lại với phong cách hoàn toàn khác.
Một chiếc váy ngắn màu đen, tất đen, khắp người là logo hàng hiệu, đẩy cửa bước vào phòng riêng, đi thẳng tới chỗ Cầm Thâm.
Tôi bị cô ta chen lấn, suýt thì ngã.
Cô ta giật lấy chiếc đồng hồ trên tay anh ấy, mạnh tay ném xuống đất, dùng gót giày nhọn hoắt đạp lên mặt đồng hồ khiến nó vỡ tan tành ngay tức khắc.
Giọng cô ta đầy kiêu ngạo:
“Bây giờ em còn giàu hơn Triệu Duệ, em có thể tặng anh món đồ đắt hơn.”
Nói rồi, cô ta liếc nhìn tôi, lấy ra một chiếc đồng hồ càng đắt tiền hơn:
“Chiếc này đủ để mua mười cái của cô rồi. Đừng tưởng chỉ có cô mới có tiền, tôi chỉ là giấu thân phận để Cầm Thâm không cảm thấy áp lực thôi.”
Nói xong, cô ta chuyển cho tôi sáu triệu tệ bằng điện thoại.
“Đủ mua cái bút sắt rẻ tiền và cái đồng hồ rách của cô rồi đấy!”
“Tô Tình, mẹ nó cô bị thần kinh à? Cút khỏi mắt tôi ngay, không thì tôi thật sự không kiềm chế được mà ra tay với cô đâu.”
Vì nhẫn nhịn nên giọng Cầm Thâm cũng trở nên uy nghiêm khiến người khác run rẩy.
Anh cúi xuống, nhặt chiếc đồng hồ tôi tặng lên, nhẹ nhàng lau mặt kính, trong mắt đầy vẻ khó chịu.
Tô Tình trưng ra gương mặt không thể tin nổi.
“Cầm Thâm, em mới là nữ chính, anh định sẵn phải ở bên em, anh đang nói dối đúng không? Trong lòng anh thực sự có em mà.”
Tô Tình khóc tức tưởi.