Xà yêu ngốc nghếch bị dụ dỗ sinh trứng rồng - Chương 6: hết
Cập nhật lúc: 2025-12-08 08:37:01
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sợ đêm ngủ cựa quậy đụng vết thương, và y ngủ hai giường riêng. Y tỉnh phát hiện, nghiêng đầu sang. Vết thương của nặng lắm, mấy ngày nay uống đủ loại bổ dược, khá hơn nhiều.
Chúc Bạch tỉnh, định dậy sang xem, đuôi rồng quấn chặt lấy , lôi sang giường . Ta sợ đè vết thương, dám áp sát. Thế mà Chúc Bạch dùng cái đuôi còn thương tích siết chặt cho chạy.
Y lấy từ trong n.g.ự.c một chiếc vảy, ho khan một tiếng, đặt lòng bàn tay . Giọng trầm thấp: "Vảy ... là vảy nơi tâm khẩu . Long tộc sẽ tặng mảnh vảy cho bạn đời định mệnh của . Năm đó tặng em, là tỏ tình."
"Vân Thanh, thích em. Em thể nhận lấy nó chứ?"
Y như thế , thể từ chối? Ta lạnh mặt nhận vảy, nhịn lẩm bẩm: "Trước sống c.h.ế.t cũng đòi thu hồi vảy, giờ đem cho gì?"
Sắc mặt Chúc Bạch tái nhợt, giọng khẽ : "Ta tưởng... tưởng em thích khác. Em còn đem vảy của cho sờ..."
Ta nhíu mày: "Làm gì chuyện đó?"
"Có!" Chúc Bạch lập tức đáp: "Hồi nghiệp, con hổ yêu ..."
Ta bóp mạnh sừng rồng của y, mắng: "Cả ngày nghĩ cái gì thế? Ta nào đưa vảy của cho thằng hổ yêu đó sờ!"
Nhắc mới nhớ, con hổ yêu đó xảo trá lắm. Mấy nó lừa vảy của Chúc Bạch thể giúp hóa rồng. Dù thật sự nữa, cũng thể lời một con hổ yêu chẳng liên quan gì đến chứ! Lúc đó nó đòi sờ vảy, suy nghĩ một chút, lấy vảy của đ.á.n.h lừa. Quả nhiên hổ yêu hiện nguyên hình định cướp, cuối cùng đ.á.n.h cho tơi bời.
Chúc Bạch chỉ nửa đoạn, thấy "sờ vảy" bỏ chạy, căn bản thấy cảnh đ.á.n.h yêu hổ. Giải thích xong, tức giận mắng: "Chàng còn dám đòi vảy hả? Đã là cho , còn đòi thu hồi. Không ngượng ?"
Chúc Bạch ôm , giọng yếu ớt: "Xin ... Ta thích em lắm."
Nói một câu thích là xong ? Ta liếc chằm chằm.
Chợt Chúc Bạch đưa tay sờ sừng rồng mới mọc dài của , chân thành khen: "Cặp sừng lắm. Vân Thanh là một con rồng ."
Câu đúng điều thích . Ta lập tức vui vẻ khoe sừng với y. Chỉ điều phiền não duy nhất là từ khi hóa rồng, màu sắc của đổi. Từ xanh lục biến thành sắc đen. Ta là một con hắc long.
Ta hóa thành rồng cạnh Chúc Bạch, duỗi thẳng đuôi mới phát hiện ngắn hơn y một đoạn. Ta cảm thấy thất vọng, cúi đầu buồn bã: "Sao to lớn hơn nhiều thế?"
" màu sắc của em lắm. Hắc long đầy uy phong mà." Chúc Bạch đang bệnh vẫn quên khen .
Ta vui lên, vểnh đuôi khen : "Chàng cũng lắm."
Nằm liệt giường hơn nửa tháng, cuối cùng Chúc Bạch cũng hồi phục. Trứng rồng của cũng hơn ba tháng. Lo lắng khôn nguôi, ngày nào cũng lục lọi phòng điển tịch Long tộc tìm bí kíp m.a.n.g t.h.a.i trứng rồng, sợ cảnh m.ổ b.ụ.n.g lôi con . Khó khăn lắm mới hóa rồng, đừng để c.h.ế.t vì đẻ trứng mới oan.
Phòng điển tịch chất đầy bí tịch, say sưa cho đến khi phát hiện cuốn "Hóa Long Thủ Sách". Trong sách chép: Ngàn năm con rồng yêu xà tinh, khi song tu, xà tinh thành công hóa rồng. Bên lề dòng chú thích: Chỉ cần song tu là đủ, cần đẻ trứng.
giật nhận nét chữ giống hệt cuốn sách hóa rồng năm xưa nhặt . Lật đật lôi so sánh, quả nhiên cùng một . Hóa lừa !
Còn ai đây nữa? Trong lòng đáp án. Ta thản nhiên xộc thư phòng, lật tập thư tịch của Chúc Bạch xem. Nét bút như đúc - chính y là kẻ lừa gạt !
Lừa đẻ trứng, còn bảo uống vảy rồng. Vảy rồng của y thể nghiền thành bột? Ta ném cuốn sách xuống mặt Chúc Bạch. Chúc Bạch ngơ ngác một chút, như tội: "Ta lừa em? là song tu mà!"
"Thế còn dọa đẻ trứng? Còn uống vảy rồng? Vảy của lấy bột?" Chúc Bạch dậy, dụi mặt bờ vai nhỏ: " thích em mà. Em chịu tìm , đành dùng cách thôi. Trăm năm , em nhớ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xa-yeu-ngoc-nghech-bi-du-do-sinh-trung-rong/chuong-6-het.html.]
Sao nhớ ? Không nhớ thì chẳng cầm cuốn sách hóa rồng là lao đến tìm Chúc Bạch. Ta sờ bụng , mảnh long lân năm nuốt giờ vẫn còn trong bụng. Lẩm bẩm: "Muốn định vị thì đưa vảy rồng thôi là , cớ gì lừa nuốt ? Còn dọa uống vảy rồng sẽ c.h.ế.t, khiến lo lắng hãi hùng suốt ngày?"
, nuốt long lân c.h.ế.t. Bụng đau ngày chỉ vì mang trứng rồng. Chúc Bạch ôm , giọng trầm thấp: "Thực thể lấy nó , em ?"
Hiện giờ hai mảnh long lân: một trong bụng, một đeo ngực. Ta lắc đầu: "Thôi ." Dù cũng thích .
Đang ôm ấp, chợt nhớ điều gì, chỉ bụng hỏi: "Cái trứng , dùng thủ đoạn gì chứ? Ta là rắn đực đẻ trứng ?"
Chúc Bạch lộ rõ vẻ né tránh, cúi xuống định hôn nhưng tránh mất. Ta nghiêm giọng: "Nói thật !"
"Thôi ." Chúc Bạch liếc mắt lơ: "Long tộc bí dược... lén cho em dùng."
Ta há hốc miệng, Chúc Bạch vội chặn môi bằng nụ hôn ngập ngừng: "Không còn cách nào khác. Em mãi mới chịu tìm , thể chịu nổi cảnh em bỏ . Chỉ còn cách tạo mối liên hệ giữa đôi ."
Hôn đến ngạt thở, đành để mặc y. Thôi thì đẻ trứng thì đẻ, .
Kỳ thực là thích Chúc Bạch , chỉ điều miệng cứng, thấy mặt là châm chọc. Lần đầu thấy y hoá rồng, thường bắt y hiện sừng rồng đuôi rồng cho sờ. Chúc Bạch lúc nào cũng miễn cưỡng, còn tưởng y thực sự ghét .
Chúc Bạch ngày trầm mặc lắm, suốt ngày quấn lấy tưởng y sẽ chán, nào ngờ lúc nào cũng chiều chuộng. Sau y tặng vảy rồng, mừng rỡ hét lớn, ngày đêm nâng niu.
Cứ thế quấn quýt, thành thói quen khó bỏ. Cho đến ngày nghiệp y đòi long lân, khiến chúng cách biệt trăm năm.
Ta chọc chọc sừng rồng của y: "Nếu tỏ tình sớm hơn thì, đến nỗi lắm chuyện thế ?"
Chúc Bạch ôm chặt , nhận hết lầm, lời xin . Thôi thì... đành tha cho y .
Trứng rồng sinh là một quả trứng trắng, ấp trong bụng mười tháng, mất thêm hai tháng nữa để nở, cuối cùng cho một con bạch long.
Ta ôm tiểu long lên xem từ đầu đến chân, hét lên: “Sao là màu trắng?”
Khổ công mang trứng suốt bao lâu, chẳng giống chút nào?
Ta nức nở, ném tiểu long đang nũng nịu đòi theo xuống đất, thút thít chạy biến. Trong tưởng tượng, đáng lẽ đẻ trứng màu đen với cái sừng đen tuyền - đó mới là rồng nhất cơ mà.
Xanh Xao
Uất ức quá, vật ghềnh đá vạch vòng tròn hí hoáy. Chưa bao lâu, một cái đuôi rồng quấn lấy eo. Chúc Bạch đưa tay lau nước mắt cho , dịu dàng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ta liếc lớp vảy trắng của y, giận dỗi: “Sao cái trứng đen mà trắng!”
Chúc Bạch gì, dùng đuôi cuốn về tẩm điện. Ta ngơ ngác dậy chất vấn: “Chàng gì thế?”
Lần y đè xuống long sàng, khẽ : “Bé cưng sinh một bé trứng trắng giỏi .”
Giọng bỗng nghẹn .
“Sinh cho thêm một quả trứng nữa nhé.” Y nũng nịu áp sát, thở nóng hổi phả tai.
Sau hồi lâu do dự, nghĩ đến việc y nhịn suốt một năm, mềm lòng dùng đuôi rồng quấn lấy y: “Thôi , nhất định là bé trứng đen đấy.”