hình dạng .
màu mắt .
cái cách cô mỗi khi buồn , như hỏi , trách .
lùi một bước . Tấm giấy trong tay rơi xuống sàn.
Ngay lập tức , bóng mèo chuyển động .
Nó chạy .
Nó trườn - từng bước chậm rãi , mượt như thứ gì đó chẳng xương . Bộ móng khẽ kéo nền gỗ , tạo âm thanh nho nhỏ nhưng sắc lẹm , cứa thẳng tai .
Không thể thoát khỏi đôi mắt
Càng đến gần càng giống Hạ My hơn .
Và - chúng nhắm .
Giống hệt khoảnh khắc cô nhắm mắt cuối cùng ở bệnh viện .
bật thở mạnh như nghẹt .
“Không… thể nào…My?”
Bóng mèo dừng cách vài mét .
Nó ngẩng đầu .
Và giọng vang lên .
Không giọng mèo .
Không tiếng rít .
Mà là tiếng thì thầm của - run nhẹ , nghẹn như trong nước :
“Đừng chạy nữa…Lâm”
đông cứng .
Tiếng bước chân bắt đầu vọng từ phía .
Nhẹ .
Chậm .
Đều đặn .
Như ai đó đang chân trần gỗ.
dám .
mùi đó…mùi từng ôm suốt bao năm…
Mùi của Hạ My…
Đang tiến đến gần .
Bóng mèo chân đột nhiên tản thành những mảng đen mờ , như khói . Nó chảy về phía cuối hành lang , nhập bóng tối trong góc nhà.
Còn tiếng bước chân thì dừng ngay lưng .
Gần đến mức cảm nhận thở lành lạnh lướt qua gáy .
Một giọng sát bên tai vang lên :
“Nhìn em ”
nhắm mắt .
Hai chân mềm nhũn .
Tay run dữ dội đến mức các khớp kêu lách tách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/what-i-buried/chuong-4.html.]
“Đừng…” duy nhất một chữ , giọng khàn đặc.
Ai đó đặt bàn tay lạnh ngắt lên vai .
theo phản xạ .
Và đối diện…với khuôn mặt của Hạ My .
là cô lúc còn sống .
Không nụ dịu dàng mà nhớ .
Đôi mắt cô đen thẳm như mặt hồ đáy , phản chiếu chỉ bóng hình - nhỏ bé , méo mó , run rẩy như kẻ tội đồ.
Miệng cô mở , chậm .
chữ trôi như xé từng mảnh :
“Anh nhớ … ?”
Căn nhà rung nhẹ.
Gió lạnh thổi lên từ sàn như ai đó đang thở mạnh chân .
lùi , nhưng sống lưng như kéo giật bởi lực vô hình .
“Anh… g.i.ế.c bọn em”
tê rần khắp . Tai ù . Tim như bàn tay thò bóp chặt lấy .
“Không…… ” bật , giọng vỡ vụn.
Hạ My nghiêng đầu . Đôi mắt mèo - đôi mắt - chuyển động chậm chạp , như đang quan sát nỗi hoảng loạn của .
“Lâm… quên bao nhiêu ”
Câu hỏi đó khiến rời khỏi bậc thang của ký ức , trượt thẳng một tối đáy .
Trong đầu , một cánh cửa bật mở .
Tiếng vỡ .
Tiếng hét .
Tiếng mèo cào cửa tuyệt vọng .
Và một khắc…nơi đôi tay nhuốm m.á.u .
gào lên , ôm đầu :
“Đủ …đủ ”
Hạ My vẫn đó - chớp mắt , lay động - như thể căn phòng đang giữ để bắt nhớ hết bộ .
Và từ phía cuối hành lang , nơi bóng mèo biến mất , vang lên tiếng cào gỗ kéo dài :
KÉT
KÉT
KÉT
Giống hệt đêm cuối cùng của Pluto .
Phóng tác dựa " The Black Cat " của Edgar Allan Poe .