Vậy mà có một điều vẫn chẳng khác:
Mai Cơ vẫn luôn muốn dựa vào ta để tiếp cận những nam nhân bên cạnh ta.
Ta trầm ngâm chốc lát, rồi bước đến đỡ nàng ta dậy, giả vờ xúc động:
“Ngươi có tấm lòng như thế, thật là đáng quý.”
“Nhưng nghĩ lại, giờ ngươi cũng là thiếp của một vị quan ngũ phẩm, đâu thể quay lại làm tỳ nữ cho ta nữa, đúng không?”
Mai Cơ nghe vậy liền tưởng ta đã mềm lòng, nước mắt còn chưa kịp khô thì gương mặt đã rạng rỡ hẳn lên:
“Có gì khó đâu! Nô tỳ sẽ về xin phu quân bỏ nô tỳ là được mà!”
Ta khẽ thở dài, tỏ vẻ xót xa:
“Vậy thì chẳng phải… thiệt thòi cho ngươi lắm sao?”
Nàng ta vội lắc đầu, nói không thấy uất ức gì cả, còn rối rít cảm ơn ta.
Khi ta cam đoan sẽ giữ chỗ bên mình cho nàng ta quay lại, nàng vui mừng hớn hở, rạng rỡ ra về.
Còn ta, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy… rồi bật cười không thành tiếng.
Sau khi Mai Cơ trở về được vài ngày, liền bặt vô âm tín.
Ta hoàn toàn không ngạc nhiên.
Thẩm Tranh là kẻ đa nghi, cố chấp, lại cực kỳ kiêu ngạo – hắn ghét nhất là bị người khác điều khiển hay làm trái ý mình.
Trong mắt hắn, một kỹ nữ như Mai Cơ được hắn nạp làm thiếp đã là ân huệ lớn.
Giờ mà nàng ta lại dám mở miệng xin được “bị bỏ”, thì trong mắt hắn, đó gọi là phản nghịch.
Kiểu như:
Ngươi là cái thá gì mà dám đòi rời khỏi ta?
Ngươi lấy tư cách gì để đòi hỏi ta?
Ta đoán chắc, Mai Cơ lúc này đã bị hắn nhốt lại rồi –
Và không lâu sau, ta nhận được tin chính xác từ tai mắt của Tiêu Dương cài trong phủ Thẩm Tranh.
Mai Cơ quả thật đang bị giam lỏng trong một tiểu viện kín đáo.
Ta bèn gửi cho nàng ta một phong thư qua tay người của mình.
Trong thư, ta viết rằng ta đã biết nàng đang gặp cảnh khốn cùng, rất thông cảm, và hứa ba ngày sau, đúng vào giờ Tý (nửa đêm), sẽ sai người đến cứu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đến lúc ấy, chỉ cần tin tưởng người tới ứng cứu, đi theo họ là có thể trốn thoát.
Và đúng như dự đoán – nàng ta đã tin.
Nàng ta cũng chẳng còn ai khác để tin, ngoài ta.
Ba ngày sau, khi nàng ta theo người đến “giải cứu” lén rời khỏi tiểu viện, thì bị Thẩm Tranh bắt quả tang.
Trong cơn hoảng loạn, nàng ta chẳng hề do dự – lập tức chỉ đích danh ta là kẻ chủ mưu.
Chỉ tiếc thay – Thẩm Tranh không tin.
Vì người đến cứu nàng… là một nam nhân.
Hơn nữa, lại là một khách làng chơi từng “quen biết” nàng ta trước kia.
Mà trong kiếp này, ta chưa từng thể hiện chút lòng tốt nào với nàng ta trước mặt Thẩm Tranh.
Cho nên, trong mắt hắn, ta không thể nào rảnh hơi đến mức đi cứu một ả kỹ nữ đã phản bội mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vut-bo-trai-tim-thanh-mau-doi-lay-tuong-lai-xan-lan/chuong-6.html.]
Hắn đương nhiên tin rằng – Mai Cơ tư thông với đàn ông bên ngoài.
Từ sau đêm đó, Mai Cơ đột nhiên biến mất.
Ban đầu, ta tưởng hắn đã thẳng tay g.i.ế.c nàng để giải hận.
Nhưng không – tin tức do người của Tiêu Dương đưa về khiến ta sững người.
Mai Cơ không chết.
Mà là bị Thẩm Tranh biến thành món đồ chơi – đem dâng tặng cho các quan viên trong triều để lấy lòng họ.
Thật ghê tởm.
Còn Mai Cơ – thật sự quá thảm.
Nghe xong chuyện ấy, ta chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà, trong lòng hơi cảm khái.
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Dù thảm đến đâu, đó cũng là cái kết mà nàng ta xứng đáng nhận được.
Phải không?
Dựa vào những thủ đoạn mờ ám không thể công khai, Thẩm Tranh vậy mà thật sự kết thân được với một số thế lực trong triều.
Hắn bắt đầu có dã tâm muốn chen chân vào triều chính, thậm chí còn có ý định đối đầu với Tiêu Dương.
Nhưng Tiêu Dương vốn là người kiêu ngạo, xưa nay chưa từng coi Thẩm Tranh ra gì.
Mỗi lần từ triều đình trở về, nhắc tới Thẩm Tranh, hắn đều cười nhạt khinh bỉ.
Ta thì hiểu quá rõ năng lực thật sự của Thẩm Tranh.
Kiếp trước hắn có ta đứng sau lo liệu mọi chuyện mà còn chẳng đấu lại Tiêu Dương, huống chi bây giờ?
Điều khiến ta lo lắng hơn – là chiến sự biên cương đang ngày một đến gần.
Nếu lịch sử lặp lại, Tiêu Dương lại bị cử đi trấn giữ biên ải…
Hắn sẽ chết.
Và một khi hắn không còn, thì trong triều không còn ai đủ sức kiềm chế Thẩm Tranh nữa.
Ta suy nghĩ rất lâu, đang dần định ra được kế hoạch, thì Thẩm Tranh lại đột nhiên phát điên.
Hôm đó, Tiêu Dương ra ngoài huấn luyện binh sĩ.
Còn Thẩm Tranh thì đột nhiên tới thăm phủ ta.
Khi ta ra đón, thứ đầu tiên ta thấy là hắn đang xách một chiếc hộp – từ trong đó tràn ra thứ chất lỏng đỏ sẫm tanh tưởi.
Chỉ cần liếc mắt nhìn nhau, ta lập tức hiểu bên trong là gì.
Hắn đã g.i.ế.c Mai Cơ.
Hắn thản nhiên đặt chiếc hộp xuống, nhìn chằm chằm vào ta, giọng khàn khàn vang lên:
“Khanh Khanh, lâu rồi không gặp.”
Chỉ một câu nói, ta lập tức hiểu –
Hắn cũng trọng sinh rồi.
Chúng ta đều đã nhớ lại quá khứ.
Nhưng ta không hiểu, việc đầu tiên hắn làm sau khi nhớ lại tất cả…
Tại sao lại là g.i.ế.c Mai Cơ?
Dù sao cũng chẳng cần vòng vo nữa.