08
Nghe Kỷ Vân Hòa kể lể những chuyện đó, lòng ta không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút… buồn cười.
Ta còn chưa kịp cong môi cười thì nàng ta đã bước tới bên cạnh, nắm lấy tay ta, nước mắt nước mũi giàn giụa:
“Muội muội ngoan, bao năm qua muội thay tỷ vào Vương phủ, thật là vất vả. Nay tỷ đã quay về, không thể để muội tiếp tục chịu ấm ức nữa.”
Ánh mắt nàng dừng lại trên người ta — áo gấm thêu tay tinh xảo của Tô Châu, lóa cả mắt nàng, tương phản gay gắt với lớp áo vá rách nát trên người nàng, đúng là một trời một vực.
Nàng nghiến răng, giọng đầy căm hận:
“Chi bằng nhân lúc Vương gia chưa về kinh, chúng ta… đổi lại đi.”
“Đổi lại? Nghe hay đấy. Nhưng tỷ nghĩ chuyện đó còn có thể sao?”
Ta chẳng buồn nhìn nàng, chỉ thong thả nâng chén trà nhấp một ngụm.
Vậy mà nàng lại như thể bị sỉ nhục đến tận cùng, cắn chặt môi, nước mắt ngấn lệ nhìn ta, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, như thể sắp bật khóc đến nơi.
“Muội à… nếu ta không thể làm Vương phi, ta thật sự không còn đường sống nữa… muội làm ơn, làm phúc giúp ta đi…”
Mẫu thân nhìn bộ dạng đó của nàng thì xót ruột, liền kéo nàng ôm vào lòng, ngược lại quay sang trách móc ta:
“Vân Tịch, vị trí Vương phi vốn là của tỷ con, con chẳng qua chỉ tạm thời thay thế. Nay nó đã về rồi, đương nhiên phải trả về cho đúng chỗ.”
“Trả về? Đây là tội khi quân, động chạm tới là rơi đầu cả nhà! Nếu phụ mẫu không muốn đầu lìa khỏi cổ, thì khuyên người nên cân nhắc lời nói của mình cho kỹ.”
Phụ thân nghe vậy liền trầm mặt suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn ta, ánh mắt như chứa độc:
“Vân Tịch, con dám dùng lời đó uy h.i.ế.p phụ mẫu sao? dưỡng mẫu con chẳng lẽ chưa từng dạy con chữ trung, chữ hiếu là gì à?!”
Ta chẳng buồn tranh cãi nữa, quay người nhấc chân bỏ đi.
Sau lưng vang lên tiếng Kỷ Vân Hòa vừa khóc vừa hét:
“Kỷ Vân Tịch! Rõ ràng ngươi mới là giả mạo! Năm xưa ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia là ta! Ngươi mới là kẻ khi quân phạm thượng!”
Nhưng nàng còn chưa kịp gào hết câu thì đã bị người bịt miệng.
Ôi, tỷ tỷ ngốc nghếch của ta… chuyện rơi đầu như thế, cũng dám tùy tiện đem ra mà hét toáng lên sao?
09
Lúc rời khỏi Kỷ phủ, trời đã sẩm tối.
Phố xá đèn đuốc lấp lánh, người qua kẻ lại tấp nập như thoi đưa.
Lồng n.g.ự.c ta có chút nghẹn ứ, bèn bảo kiệu dừng lại, một mình bước xuống phố dạo bước cho khuây khoả.
Không ngờ hôm nay lại đúng dịp Thượng Nguyên Đăng Tiết.
Dưới bờ sông không xa, người người tụ hội, náo nhiệt vô cùng. Những chiếc hoa đăng lững lờ trôi trên mặt nước, lấp lánh ánh sáng, như sao trời rơi xuống trần gian, mỹ lệ đến mê mẩn.
Đêm đẹp, cảnh cũng đẹp… chỉ tiếc ta lại chỉ có một mình.
Trong lòng càng thêm cô quạnh, ta đang định quay về thì bất ngờ trước mặt trôi đến một chiếc đèn hoa sen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-phi-lai-bo-tron-roi/4.html.]
“Sao thế? Không định thả một chiếc đèn rồi mới về sao?”
Giọng nói này... nghe quen quen.
Ta quay đầu lại, trước mắt là một nam tử dáng dấp cao lớn, ngón tay thon dài gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú có phần lạnh nhạt.
Là Sở Dạ.
Ta hơi ngạc nhiên hỏi:
“Là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?”
Hắn như đã đoán trước được câu hỏi của ta, điềm nhiên đáp:
“Ta phụng mệnh Vương gia hồi kinh làm chút việc. Ban đầu định làm xong rồi rời đi, ai ngờ Vương gia lại truyền tin, nói hôm nay là Thượng Nguyên Đăng Tiết, Vương phi có thể sẽ ra phố dạo chơi, nên phái ta tới bảo vệ.”
Ta càng lấy làm lạ:
“Vậy sao Vương gia không tự đến?”
Hắn khẽ thở dài:
“Hồi kinh khi chưa có thánh chỉ là đại tội. Dù là Vương gia cũng không thể ngang nhiên xuất hiện ở kinh thành, đành phải phái chúng ta đến.”
Lúc này ta mới để ý bên cạnh hắn còn đứng một nam tử trẻ tuổi, dáng dấp tuấn tú.
Nhìn cách ăn mặc, e là cũng là một ám vệ.
Quả không hổ là hoàng tộc, đến cả ám vệ cũng có ám vệ đi kèm?
Ám vệ trẻ kia thấy ta cứ nhìn chằm chằm, hơi ngượng ngùng gãi đầu, rồi cung kính thi lễ:
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.”
Ta hiếu kỳ nhìn hắn:
“Ngươi tên là gì?”
“Bẩm Vương phi, thuộc hạ tên là Sở…”
“Khụ khụ khụ!”
Hắn vừa nói nửa câu, liền bị Sở Dạ phía sau ho khan cắt ngang.
Tiểu ám vệ ngơ ngác quay đầu nhìn Sở Dạ, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi, lời nói lắp bắp:
“Vậy... vậy ta tên là... Sở Phong?”
Sở Phong? Sở Dạ?
Cái tên… nghe cũng hơi... qua loa quá đấy?
Chẳng lẽ ám vệ của Vương phủ đều mang họ “Sở” cả sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng.
Ám vệ của Hoàng đế còn có người đặt tên là Long Nhất, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, Long Bát, Long Cửu cơ mà.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Xét theo nguyên tắc ấy… thì cũng hợp lý thôi!