Tôi cười khẩy một tiếng: "Tránh ra, tôi phải về nhà."
Hắn không chịu nhường, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: "Mạnh Hề, anh khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, đừng giận dỗi nữa."
"Giận dỗi?"
Tôi cảm thấy buồn cười:
"Phó Diễn, xác định lại vị trí của mình đi. Nói dễ nghe thì anh là bạn trai tôi, nói khó nghe thì anh chỉ là nam sủng tôi bỏ tiền ra mua mà thôi.
Lúc tôi muốn gặp anh, anh phải ngay lập tức sắp xếp thời gian cho tôi.
Lúc tôi không muốn gặp, anh ngoan ngoãn giữ gìn 'nam đức', đừng đến làm phiền tôi, hiểu chưa?"
Bỏ mặc khuôn mặt đầy khó xử của hắn, tôi bước qua, đi ra cổng trường.
Mạnh Cẩn Chi giúp tôi mở cửa xe, rồi đưa túi giấy đặt ở ghế trước cho tôi:
"Lúc đến đây, tôi tình cờ đi ngang qua tiệm bánh ngọt tiểu thư thích, nên đã mua bánh mì cô thích ăn."
Tôi lấy một lát bánh mì ra, quay đầu nhìn anh ấy: "Tình cờ đi ngang qua?"
Cửa hàng đó cách tuyến đường từ nhà tôi đến trường học một khoảng rất xa.
"…Ừm, tình cờ đi ngang qua."
Từ góc độ của tôi, có thể thấy rõ gò má đẹp đẽ của anh ấy, đường chân mày cao, hàng mi dài rậm. Vì đang mím môi nên đường viền hàm căng chặt, nhưng bên dưới lớp tóc lòa xòa, đôi tai lại đỏ ửng.
Mạnh Cẩn Chi giả vờ bình tĩnh khởi động xe.
Tôi cắn một miếng bánh mì, đột nhiên buột miệng: "Tai anh đỏ rồi."
Rồi tôi thành công chứng kiến màu đỏ ấy lan từ tai xuống cổ anh ấy.
"Phu nhân khi về có mang quà cho tiểu thư."
Anh ấy vừa lái xe vừa cứng nhắc chuyển chủ đề:
"Bà Lưu còn đặc biệt đi chợ mua tôm hùm đen tươi, nói muốn làm món tôm rang dầu mà cô thích ăn…"
Tôi ôm nửa túi bánh mì, co người trên ghế, nghe anh ấy kể mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi vô thức ngủ thiếp đi.
Tôi lại mơ thấy những tình tiết trong nguyên tác.
Công ty gia đình phá sản, ba tôi nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-mien-vang-cua-cong-chua/chuong-5.html.]
Mạnh Cẩn Chi đưa tôi trốn vào một căn nhà thuê rách nát trong khu ổ chuột, nhưng vẫn bị bọn chủ nợ phát hiện.
Ngay trước mắt tôi, bọn chúng dùng ống thép từng chút từng chút đập nát xương sống anh ấy.
Toàn thân anh ấy bê bết máu, nhưng vẫn kiên cường chắn phía trước tôi, dùng đôi mắt ngày càng mờ mịt nhìn tôi:
"Chạy đi, tiểu thư, chạy mau…"
Tôi vô vọng chạy trốn trong mơ, đến một công việc đàng hoàng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể vào quán bar bán rượu.
Những người từng tâng bốc tôi đủ điều giờ lại đến quán cười nhạo, cố ý gọi rượu ép tôi uống.
Rồi cả Phó Diễn, người đã trở thành quý ngài hào môn, dẫn theo vị hôn thê xinh đẹp lộng lẫy Tô Duệ đến.
Tôi trong mơ rất muốn chạy trốn, nhưng lại bị thứ gì đó giam cầm.
Còn có những âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai:
"Mặc dù nữ chính rất đáng thương, nhưng cũng không thể trách Phó Diễn được. Lòng tự trọng của đàn ông bị chà đạp, khó khăn lắm mới động lòng, thế mà lại bị cô ta đề nghị chia tay…"
"Nếu không để nữ chính nếm trải những đau khổ mà nam chính từng chịu, cô ta mãi mãi sẽ không nhận ra lỗi lầm của mình."
"Mạnh Hề cũng thật không biết điều, giờ cô ta trắng tay, nợ nần chồng chất, vậy mà Phó Diễn vẫn chịu bao dung cô ta, chẳng lẽ không phải vì yêu sao?"
Tôi kinh hoàng trợn to mắt, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra nguồn gốc của những âm thanh này.
Nhưng chẳng có gì cả.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư…"
"Hề Hề!"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, như một tia sáng bất chợt lóe lên trong bóng tối.
Tôi đột ngột mở mắt, đối diện với gương mặt đầy lo lắng của Mạnh Cẩn Chi.
Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp của anh ấy phả lên mặt tôi.
Là Mạnh Cẩn Chi còn sống.
Tất cả những gì trong mơ, vẫn chưa xảy ra.
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Anh ấy hơi hoảng, rút khăn giấy định lau cho tôi, nhưng lại không dám chạm vào mặt tôi, cuối cùng chỉ có thể lóng ngóng đứng yên tại chỗ.