Vương miện vàng của công chúa - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-23 18:50:47
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị cô ta kích thích, tôi— người vốn đã suy sụp tinh thần—đã tự sát.

Phó Diễn kịp thời chạy đến, cứu tôi.

Mà việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh lại—

Chính là nắm lấy vạt áo hắn, khóc lóc xin lỗi vì những hành vi kiêu căng ngạo mạn của một tiểu thư nhà giàu.

4.

Nhưng tại sao tôi phải xin lỗi?

Nếu cảm thấy nhục nhã, hắn hoàn toàn có thể không nhận tiền của tôi, từ chối sự giúp đỡ của tôi.

Chứ không phải nhận hết, dùng hết, đến cuối cùng lại tỏ ra mình là kẻ bị hại, để ai gặp tôi cũng phải nói một câu: "Cô có lỗi với anh ta."

Thật ghê tởm.

Tôi lạnh mặt, giơ tay định tát Phó Diễn một cái, nhưng cổ tay đã bị hắn siết chặt.

Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: "Em làm loạn đủ chưa, Mạnh Hề?"

"Anh và Tô Duệ chỉ là bạn. Nếu em vẫn còn tức giận thì cứ nhắm vào anh, đừng làm khó cô ấy."

Tô Duệ đứng bên cạnh, vừa oán hận nhìn tôi, lại vừa xót xa nhìn Phó Diễn:

"A Diễn, anh đừng ép bản thân như vậy."

"Đúng là một đôi uyên ương bạc mệnh."

Tôi bật cười, liếc nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy cổ tay tôi: "Không phải bảo tôi nhắm vào anh sao? Vậy thì buông ra để tôi tát anh hai cái đi."

Ánh mắt Phó Diễn tối sầm: "Đừng làm loạn nữa. Nếu em còn giận chuyện tối qua, anh có thể xin lỗi em."

"Hóa ra là tiếc không muốn bị tát à?"

Tôi gật đầu: "Cũng đúng thôi. Dù sao vì cái mặt này của anh, khiến trước đây tôi mê muội đến mức chịu bỏ tám trăm nghìn ra, tất nhiên anh phải biết trân trọng chứ."

Tôi hết lần này đến lần khác nhắc về số tiền đó, không nghi ngờ gì nữa, đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự trọng cao quý của hắn.

"Đủ rồi!"

Gương mặt hắn lạnh băng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy căm ghét: "Anh đã nói rồi, anh sẽ trả lại số tiền đó cho em."

Tôi không hề nhượng bộ: "Ồ, vậy khi nào anh trả?"

Hàng mi hắn khẽ run, nhưng lại không thể dứt khoát đưa ra một ngày cụ thể, chỉ có thể đứng yên trong im lặng.

Có một cơn đau nhói vụt qua trong lòng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-mien-vang-cua-cong-chua/chuong-4.html.]

Tôi biết rất rõ—đó là vì tôi đã từng thật lòng thích hắn.

Chàng trai gầy gò nhưng kiên cường như cây trúc xanh ấy, đã từng khiến tôi không thể rời mắt.

Vậy nên tôi mới chủ động giúp đỡ hắn, lại sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, hết lần này đến lần khác hạ mình lấy lòng.

Đổi lại, chỉ là cảm giác "đương nhiên phải thế" trong mắt hắn.

Tất cả những gì tôi đã làm bị phớt lờ, hắn chỉ nhớ đến nỗi nhục mà tôi đã gây ra.

Vậy nên dù đã chia tay nhiều năm, Phó Diễn vẫn mãi canh cánh trong lòng, ép tôi phải thừa nhận rằng:

Việc tôi cho hắn tiền, giúp đỡ hắn lúc khó khăn, là sai lầm của tôi.

"Là cô tự nguyện đưa tiền, không ai ép cô cả."

Tô Duệ đỏ mắt lên tiếng:

"Mạnh Hề, tiền không thể mua được mọi thứ. Dù cô có dùng tiền ép Phó Diễn ở bên cô, cũng không thể bắt anh ấy yêu cô được."

Tôi nhìn cô ta: "Vậy người anh ta yêu là ai? Cô sao?"

Tô Duệ theo bản năng liếc nhìn Phó Diễn bên cạnh.

Nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng lại trên người tôi.

Nụ cười đắc thắng của cô ta thoáng chốc cứng lại.

5.

Thời gian sắp đến, tôi vội vàng đi học, không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Ở trường hai ngày, Mạnh Cẩn Chi gọi điện nói ba mẹ tôi đã về, anh ấy sẽ lái xe đến đón tôi.

Khi tôi xuống lầu, Phó Diễn chặn tôi ngay trước cửa.

Hiện tại, xưởng thiết kế mà hắn thành lập đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, bên nhà hàng cũng còn công việc làm thêm trong bếp, chắc hẳn là rất bận rộn.

Trước đây, lúc nào cũng là tôi nghĩ đủ mọi cách để bám lấy hắn, đuổi theo hắn không ngừng.

"Có chuyện gì?"

Phó Diễn nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa một cảm xúc khó hiểu:

"Trước đây em luôn muốn anh đi công viên giải trí với em, chiều nay anh có thời gian rồi."

Đây là đang "sắp xếp lịch trình" cho tôi đây sao?

 

Loading...