Vương Gia, Ta Đến Làm Muội Muội Cho Ngài Đây - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:32:07
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Hắc cọ cọ lòng bàn tay .

 

, Kinh thành cũng là quê nhà của đại ca ca đó.”

 

Ta xoa xoa cái đầu lông xù của nó.

 

“Ngài , ở đó sẽ ai bắt nạt .”

 

Lời còn dứt, Tiểu Hắc ngậm cả miếng bánh ngọt, phóng xuống bậc thang.

 

Tiểu Bạch sủa "gâu gâu" đuổi theo.

 

Ta phủi phủi quần áo dậy, tìm Vũ Dương.

 

Hắn đang ôm một chồng sách bỏ hòm. Khi xoay , một cuộn tranh từ giữa sách trượt xuống, lăn mở nửa bức nền đất.

 

Tiểu cô nương trong tranh mặc áo màu vàng chanh, xích đu mỉm .

 

Đôi mày cong cong, thật chút...

 

“Đây là ?”

 

Ta xổm xuống xem.

 

Tay Vũ Dương run lên, vội vàng nhặt cuộn tranh lên: “Đây là... của Vương gia.”

 

“Đại ca ca còn ?”

 

Hắn im lặng một lát, giọng chút tiếc nuối.

 

“Vương gia vốn là song sinh. Khi còn nhỏ, hạ độc hại , chính ăn nhầm đĩa bánh ngọt đó... chịu nạn.”

 

Ta ngơ ngẩn : “Nàng ... trông giống quá.”

 

“Quả là vài phần giống.”

 

Vũ Dương cẩn thận cất cuộn tranh , thở dài một tiếng.

 

“Vương gia vẫn luôn day dứt chuyện , thành một tâm bệnh. Oản Oản tiểu thư, cứ xem như .”

 

Hắn lắc đầu, tự giễu.

 

“Ta với   những điều gì,   hiểu…”

 

“Ta hiểu mà.”

 

Hắn sững .

 

Ta nghiêm túc : “Đại ca ca mất , mất ca ca. Bây giờ chúng ở cùng , thì cả ca ca lẫn , đúng ?”

 

Phía tiếng bước chân gần.

 

Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu , nhẹ nhàng xoa xoa.

 

“Phải, , cũng ca ca .”

 

Tống Vân Diễm cúi ôm lên, nhấc nhấc một chút: “Gần đây mập lên ?”

 

Lòng hoảng hốt, vội vàng véo véo lớp thịt mềm ở bụng, cố gắng hít một : “Không mập, mập…”

 

Ánh mắt thoáng qua một tia : “Ta là , dù thêm chút thịt, nhưng vẫn quá nhẹ. Sau ăn gì, cứ với Vũ Dương bọn họ.”

 

Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Một ngày khi lên đường, kéo tay áo Tống Vân Diễm nài nỉ phố.

 

Ta lo lắng Kinh thành những món đồ lặt vặt ở Thanh Châu, khi nào mới .

 

Nơi đây vốn chỉ là biệt viện tạm trú.

 

Ta sạp hàng chọn một chiếc chong chóng tre, nhón chân định với lấy, một gã ăn mày đầu bù tóc rối bỗng nhiên lao tới quỳ sụp xuống đất, nắm chặt lấy góc váy .

 

“Tiểu thư! Tiểu thư tha mạng... Cầu xin cứu !”

 

Ta dọa giật : “Ngươi là ai?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/chuong-4.html.]

Kẻ đó dùng tay vén mái tóc bẩn thỉu sang một bên, lộ đôi mắt đục ngầu.

 

“Là đây mà... Thu Ý.”

 

Ta sửng sốt.

 

Sao nàng trở nên thế ?

 

Quần áo tả tơi, mặt đầy vết bầm tím, còn vẻ lanh lợi như khi ở Thẩm gia .

 

Ánh mắt Thu Ý vượt qua , rơi xuống Tống Vân Diễm, nàng đột nhiên thét lên.

 

“Tiểu thư! Sao thể liên kết với ngoài đuổi chúng hết? Người như ... ăn với Thiếu gia đây?”

 

“Ta tìm khổ sở quá chừng, nhưng sai đ.á.n.h gãy tay ca ca . Người định ăn với Hứa ma ma, với Phu nhân đây!”

 

Ta lùi nửa bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Vân Diễm.

 

“Huynh ngoài. Huynh là ca ca .”

 

“Ca ca ?”

 

Thu Ý hằn học chỉ Tống Vân Diễm: “Ca ca là Thẩm Tĩnh Chi Thiếu gia! Tên côn đồ từ dụ dỗ nhận , cũng tin ? Tiểu thư, mau báo quan…”

 

Anan

Lời còn dứt, Tống Vân Diễm nhấc chân đạp nàng ngã lăn đất.

 

“Thứ vong ân bội nghĩa, ỷ hầu hạ chủ mà còn dám kêu oan?”

 

Thu Ý co quắp đất ho bọt máu, dám hó hé thêm tiếng nào.

 

Tống Vân Diễm kéo lòng, che mắt : “Đừng . Bẩn.”

 

Sau khi trở về, luôn ở trong thư phòng.

 

Vũ Dương lén lút hỏi : “Vương gia ?”

 

Ta mân mê chiếc chong chóng trong tay, thì thầm: “Chắc là... đưa chong chóng cho chơi.”

 

Vũ Dương bật .

 

Ta kéo tay áo , nhón chân ghé sát tai : “Vũ Dương đại ca, đưa chiếc cho đại ca ca chơi, mua cho một chiếc mới khác, ?”

 

“Sao bắt mua?”

 

Vũ Dương cố ý trêu : “Chong chóng cho .”

 

Ta chớp chớp mắt: “Ta thấy nha, hôm qua ở trong phòng đếm bạc, trắng tinh, nhiều đó!”

 

Hắn hoảng hốt bịt miệng , hạ giọng: “Tiểu tổ tông của ơi, đó là tiền để dành cưới vợ đó, tuyệt đối đừng ngoài!”

 

“Vậy mua cho ?”

 

“... Mua, mua đây.”

 

Lúc còn lẩm bẩm một câu: “Hiểu rõ như , còn chữa trị gì nữa?”

 

Ta nắm chong chóng đẩy cửa thư phòng.

 

Tống Vân Diễm bên cửa sổ, đang gì.

 

“Oản Oản, sợ ?”

 

Người đầu .

 

“Sợ gì cơ?”

 

Ta bước đến bên , nhét chong chóng tay : “Đại ca ca, cho mượn chơi. hỏng. Ta chỉ một chiếc thôi.”

 

Cuối cùng cũng , cúi đầu .

 

“Muội trách ? Chuyện với xử lý tỳ nữ cũ của .”

 

Ta lắc đầu: “Nàng chắc chắn đại ca ca vui ở đó.”

 

“Thu Ý đối với , trách đại ca ca đối với ? Chỉ là... nàng nàng của ca ca , cũng là chủ tử, như chúng sẽ bình đẳng.”

 

Loading...