VƯƠNG GIA RƠI VÀO LƯỚI TÌNH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-11 03:34:23
Lượt xem: 1,828
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY SIÊU DÀI
13.
Tiêu Như Thần ngoại truyện.
Trước khi lên năm tuổi, sống một cuộc sống đến heo chó cũng bằng, giam trong một tiểu viện nhỏ xíu cùng với mẫu , chịu đựng cơ hàn cùng tủi nhục.
Thậm chí còn vì một cái màn thầu mà quỳ mặt bọn hầu van xin, còn bắt chước tiếng chó sủa.
Mà bao giờ dám để mẫu thấy những điều .
Nếu để bà sẽ càng khó chịu.
Mãi đến khi năm tuổi, nhịn đói hai ngày gì bỏ bụng.
Người hầu đưa cơm đè mẫu xuống, ức h.i.ế.p bà.
Ta bò dậy giải cứu bà nhưng đói đến còn chút sức lực nào.
Chính là ngay lúc đó, Mạn Mạn xuất hiện.
Nàng cầm một hòn đá lớn, đánh bất tỉnh kẻ hầu .
Qua cuộc trò chuyện giữa mẫu và nàng, nàng là điệt nữ của mẫu .
Mẫu nàng giúp trốn thoát.
Nàng rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài mà việc hết sức bình tĩnh và bài bản.
Chúng trèo qua bức tường phía Thẩm gia trốn tìm tâm phúc của mẫu .
Vừa thấy Phương thúc cảm thấy .
Bởi vì từng trông thấy ở trong vương phủ.
Quả nhiên, và Mạn Mạn chạy thoát ngoài, liền thấy Phương thúc dẫn đuổi theo bắt chúng .
Mạn Mạn nghĩ ngợi tới lui, cùng quyết định đưa về Thẩm gia, cải trang cho thành bộ dáng của một tiểu nha .
Nàng với : “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất, ai mà nghĩ tới, ngươi đang trốn ngay sát cạnh vương phủ. Tiêu Tiêu, từ nay về sẽ bảo vệ ngươi.”
Nàng còn định một ám hiệu với , ám hiệu cần nhắc tới thì hơn.
Sau , hỏi nàng vì đặt một ám hiệu như .
Nàng mặt ủ mày chau với : “Uầy, thời gian đó áp lực học tập lớn, dày , ngày nào cũng đánh rắm, ghét bỏ. lúc đó xuyên qua chỗ , lúc đó còn tưởng đang mơ nên mới đặt cái ám hiệu như , trêu một chút.”
Nếu như mẫu là cho sinh mệnh, thì Mạn Mạn chính là ánh sáng trong sinh mệnh cuộc đời .
Nàng giống như ngôi Kim giữa bầu trời đêm, cho phương hướng để bước tiếp dù là ở trong đêm đen vô tận.
Thẩm Mạn Thanh từng hỏi về tình cảm mà dành cho Mạn Mạn, nàng sợ rõ lòng , lở dở cuộc đời Mạn Mạn.
hiểu rõ lòng hơn ai hết, yêu Mạn Mạn, nàng thì .
Trên thế giới , nếu như một đối với ngươi quý giá như một vì xuất hiện trong sinh mệnh, những khác dù đến , trong mắt cũng chẳng khác gì một hòn đá vô tri.
Nếu như thích một nhất định cần lý do.
lý do của thật sự nhiều, nhiều.
Mỗi một khoảnh khắc tỏa sáng của nàng, đều như đang khắc một nét bút trái tim .
Đến lúc nàng rời , cuối đầu liền thấy tên nàng khắc sâu xương tủy của hàng ngàn hàng vạn .
…
Phần lớn nhận thức của về thế giới bên ngoài đều nhờ Mạn Mạn mang .
Ví như cảm giác hổ, khi đến ở Thẩm gia, nàng giúp tắm rửa.
“Tắm cho ngươi cái .” Mạn Mạn phiền não : “Tiêu Tiêu ơi, cổ nhân mỗi đun nước đều khó khăn, nên cũng tắm rửa thường xuyên. mà ngươi á, nhất định là một hài tử ngoan giữ vệ sinh, cố gắng ba ngày gội đầu một , một tuần tắm qua một , thường ngày khi ngủ đều lau một chút.”
Ta nước bẩn trong chậu, đầu tiên trong đời cảm thấy hổ.
Nàng để ngủ yên tự ngoài dạo quanh một vòng.
Sau khi trở , nàng đỡ eo, tức giận đến nỗi ngất : “U là trời, mẫu của Thẩm Mạn Thanh thật sự là cao thủ PUA*, ngươi bà gặp liền mắng như thế nào ?”
*PUA: tắt của Pick-up Artist, ban đầu nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện". Trong trường hợp thể hiểu theo nghĩa là bố đang cho con trẻ nghĩ rằng bản là , khiến chúng tự hoài nghi bản , kiềm chế và ép buộc khiến cho chúng dần dần sụp đổ.
Nàng hắng giọng, dùng chất giọng âm dương quái khí bắt chước : “Thẩm Mạn Thanh ơi Thẩm Mạn Thanh, con xem con , tài nghệ học bằng tam con, dung mạo bì với nhị tỷ con. Ở mặt phụ cùng tổ mẫu cứ những lời kỳ quái. Một nữ nhi tài sắc như con, chỉ xứng với một kẻ hạ đẳng. Con đó, đừng trách mẫu nọ con. Mẫu chỉ vì cho con mới luôn nhắc nhở bên tai con mãi như .”
Ta bộ dáng miêu tả sinh động như thật của nàng, lặng lẽ rót cho nàng một cốc nước.
Lúc đó thầm nghĩ, giọng của nàng thật là dễ .
Cảm giác vui vẻ, hóa lắng một mặt mày hớn hở kể chuyện, trong lòng thể vui vẻ như .
“Tiêu Tiêu, ngươi , đây chính là điển hình của giáo dục áp đặt.” Nàng uống nước xong với : “Nếu như ai với ngươi như , ngươi cứ coi như đang đánh rắm .”
Ta gì, âm thầm lặng lẽ khắc ghi những lời nàng trong lòng. Sau , phụ đón về vương phủ, ông nhiều năm qua lưu lạc trong nhân gian, vô tài vô đức, tương lai tuyệt đối sẽ bao giờ truyền vương vị cho . Ta mắng ông một câu: “Ông thả rắm.” Biểu tình của phụ khi đó cả đời cũng quên .
Mạn Mạn chút ưu sầu : “Ngươi xem đến đây thì Thẩm Mạn Thanh thật sự nhỉ. Ôi chao, tiểu cô nương mới sáu tuổi mẫu nàng đàn áp như thế, nhất định là khó chịu chết.”
Ta kiềm lòng cùng nàng ưu sầu, cảm giác giống như luôn cảm xúc của nàng ảnh hưởng .
14.
Tiêu Như Thần ngoại truyện.
Sau , Thẩm Mạn Thanh với nàng cảm giác như nhốt trong một gian phòng nhỏ nhưng vẫn thể thấy hết chuyện đang diễn bên ngoài.
Mạn Mạn thì luôn thình lình biến mất đột nhiên xuất hiện.
Lần đầu nàng biến mất, vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.
Sau , học cách che giấu cảm xúc của .
Trước khi Mạn Mạn biến mất sẽ để bài tập cho , chuyện để , cũng điều để chờ mong.
Thẩm Mạn Thanh là một cô nương trầm mặc ít , chúng chẳng gì để với .
Lúc nàng thêu thùa luyện chữ, sẽ sách bài tập.
Mạn Mạn tìm cho một học đường ở bên ngoài, mỗi ngày đều cải trang ngoài học.
Nàng : “Tiêu Tiêu, những gì học, dùng ở trong xã hội đều là vô ích. Ta sợ sẽ trễ nãi cuộc đời ngươi thế nên tìm cho ngươi một học đường khá , ngươi chăm chỉ học hành đấy.”
Mạn Mạn nghiêm túc về việc học của .
Nàng với : “Tiêu Tiêu, đội vương miện ắt chịu sức nặng của nó, địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn, chỉ khi ngươi sách đến mức thuộc làu, thông hiểu đạo lý, học bản lĩnh thật sự, tương lai gặp nguy hiểm cũng cần sợ hãi.”
Mạn Mạn thể dạy cho bất cứ thứ gì, thấy lời của nàng quá khiêm tốn .
Ở học đường, bắt nạt, nàng dạy : “Hàng rào ba cọc, hảo hán ba bang. Ngươi đơn đả độc đấu như thật sự . Tiêu Tiêu, ngươi học cách kết giao bạn bè. Như , mua cho ngươi một túi kẹo, ngươi lên lớp chia cho trừ những kẻ bắt nạt ngươi. Bắt tay ngắn, cắn miệng mềm, nếu những kẻ còn bắt nạt ngươi, những khác cũng sẽ yên bỏ qua .”
Ta hỏi nàng: “Nếu như những lấy kẹo của nhưng vẫn chịu giúp thì ?”
Mạn Mạn hừm một tiếng với : “Muốn rèn sắt thì bản cứng cỏi, kể từ hôm nay ngươi học võ thuật, cường kiện thể. Gặp những kẻ ức h.i.ế.p ngươi thì giơ quyền chuyện.”
Nàng còn thần bí cho một tập sách nhỏ.
“Đọc cái nhiều , đây là tư tưởng và trích dẫn lời kinh điển của một vĩ nhân, sẽ ích cho ngươi đấy.”
Ta ôm một bụng nghi hoặc hết, hiểu vì , khi xem những chữ đó đặc biệt cảm thấy may mắn.
…
Năm tuổi gặp Mạn Mạn, chúng ở Thẩm gia tròn mười năm.
Lần đầu nàng biến mất năm ba hôm, một biến mất là mười ngày nửa tháng.
Đôi lúc sợ nếu cứ đợi như sẽ lúc còn tin tức gì nữa.
Thẩm Mạn Thanh cũng như , chờ đợi trong sự dày vò dằn vặt.
Những năm qua sự hướng dẫn của Mạn Mạn, nàng dám ngẩng đầu thẳng lưng bước , còn đùa.
Mạn Mạn với nàng : “Những lời di nương của cô đều là vớ vẩn, bà mắng cô, cô cứ tự với rằng đừng , đừng rùa tụng kinh. Ta cho cô , cô chút nào. Dáng vẻ chúng giống , đối với ngoại hình của cũng khá tự tin đó. Đi đường đừng luôn cúi như , gái mười tám đổi lớn, tương lai chúng sẽ càng ngày càng xinh .”
“Còn nữa, cô cũng hề ngốc, cô tính toán giỏi như , Tiêu Tiêu còn học nhanh bằng cô.”
“Công phu thêu thùa của cô thật sự giỏi nha, lúc từng thấy di sản văn hóa phi vật thể hàng thêu Tô Châu, trình độ so với cô khác lắm.”
“Trời ơi, bạn học Thẩm Mạn Thanh, chữ của cô cũng quá !”
Nàng luôn ngàn vạn lý do để tân bốc Thẩm Mạn Thanh.
Sinh thần của Thẩm Mạn Thanh, nàng tỉ mỉ công phu chuẩn quà mừng sinh thần cho nàng .
Nàng vẽ cho Thẩm Mạn Thanh một tập tranh nhỏ, khi lật nhanh tập tranh, bên dường như cũng đang chuyển động.
Thẩm Mạn Thanh đầu tiên thấy, đến sưng cả mắt.
Nhân vật nhỏ bé bên chính là Thẩm Mạn Thanh, nàng trong những bộ váy màu sắc kiểu dáng khác , nhảy múa vô cùng duyên dáng.
Mạn Mạn : “Thẩm Mạn Thanh, mặc lên chiếc váy công chúa mà cho cô, tự tin bay lượn nhé.”
Ta đố kỵ chịu , bóng gió với Mạn Mạn.
Mạn Mạn khó xử với : “Cơ mà nam nhân mặc váy công chúa thì kì cục quá…A! Ta tất nhiên ý phân biệt đối xử nhé.”
Nàng yêu mến Thẩm Mạn Thanh, còn dạy nàng bản lĩnh chung sống hòa thuận với .
“Công chúa Thẩm Mạn Thanh, vui vẻ lên! Dũng cảm lên! Đừng sợ trưởng thành! Di nương của cô đời cô chỉ thể dựa nam nhân đều là lời vớ vẩn. Ta thấy khứu giác của cô , phẩm vị cũng tệ, dạy cô điều chế phấn son, tương lai cô thể ngoài mở một cửa hiệu để kiếm sống là chuyện thành vấn đề. Ở chỗ của , học thuộc lòng nhiều công thức cổ, tất cả đều là độc nhất vô nhị, đều giao cho cô, hehe.”
Năm mười lăm tuổi, đợi nàng ròng rã nửa năm trời.
“Aaaaaa, sắp c.h.ế.t , cuối cùng cũng nghiệp cấp ba ! Kỳ thi đại học lột hết một lớp da của .”
Vừa mở mắt , nàng bắt đầu lầu thao thao bất tuyệt, thấy thì ngơ : “Tiêu Tiêu? Chuyện gì thế , mới biến mất nửa tháng mà ngươi lớn như thế ?”
Ta kiềm nén niềm xúc động lao đến ôm nàng lòng, với nàng, nàng mất tích sáu tháng .
Nàng chạy đến gương, soi nửa ngày: “Chuyện gì trời, lẽ nào chuyện xuyên là ngẫu nhiên ? Ở chỗ rõ ràng mới qua nửa tháng. Thời gian đây khác biệt cùng lắm chỉ vài ngày, một hai tháng thôi, hiện tại càng ngày càng quá đáng .”
Nàng tới nhéo mặt : “Bây giờ chúng chỉ còn cách hai tuổi thôi, chừng trở , ngươi so còn lớn hơn chứ!”
Vẫn như khi, tiên Mạn Mạn kiểm tra bài tập của , đó lá thư Thẩm Mạn Thanh để cho nàng. Mỗi khi Mạn Mạn biến mất, Thẩm Mạn Thanh đều thói quen thư cho nàng, chờ nàng sẽ .
“Tích lũy nhiều thư như , xem hết thôi.” Mạn Mạn thư chất thành đống nhỏ, đột nhiên cảm thấy đau bụng.
Nàng kêu lên: “Tiêu Tiêu! “Dì cả” đến thăm ! Ôi trời ơi, cơ thể Thẩm Mạn Thanh khi tới tháng đau thế chứ?!”
Đó là đầu tiên ý thức Mạn Mạn là một nữ nhân.
Sau khi kì kinh nguyệt tới, nàng còn hoạt bát năng động như nữa, ủ rủ mãi giường chẳng chút tinh thần nào.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hận thể nàng chịu đựng cơn đau.
nàng vùng khỏi tay , trốn trong chăn.
“Tiêu Tiêu, cơ thể là của Thẩm Mạn Thanh, “dì cả” đến thăm nàng , nghĩa là nàng trưởng thành , chúng chú ý chừng mực khi ở cạnh .” Mạn Mạn nghiêm túc với : “Ta đang mượn cơ thể của nàng , càng cẩn thận hơn mới . Mặc dù ở chỗ của , nắm tay là hết sức bình thường, nhưng ở đây . Haizz, tính ba chúng quen cũng gần mười năm nhỉ. Năm đó, ngươi vẫn còn là một bé, Thẩm Mạn Thanh còn sợ hãi đến nỗi suốt ngày đeo bùa bên để đuổi .”
“Ngươi kể xem, dạo gần đây Thẩm Mạn Thanh thích ai ? Nếu thì sớm lên kế hoạch mới , nghĩ cách giúp nàng kiếm tiền dành dụm của hồi môn. Người di nương của nàng , suốt ngày đều hận thể sớm gả nàng cho quan chức quý nhân , căn bản thể tin cậy .”
Ta với nàng , nhịn hỏi nàng: “Còn nàng thì , thích ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-gia-roi-vao-luoi-tinh/chuong-5.html.]
Đôi mắt Mạn Mạn lập tức sáng lên: “Ngươi đừng , ngươi thật sự đừng tới. Số một trong đội bóng rổ của trường, mười hai của đội bơi lội, dẫn đầu của đội nghi trượng, ba đều thích. Cơ bụng đó, hình đó, quả thật là đỉnh của đỉnh. Ta dự định khi kì thi thử kết thúc sẽ tung một mẻ lưới, bắt con cá nào con đó.”
Cơ bụng, cũng mà.
Ta thấp giọng hỏi nàng: “Thế nàng nghĩ thế nào?”
Nàng rõ, hỏi : “Ngươi gì cơ?”
chẳng cơ hội hỏi hai nữa.
Mạn Mạn với : “Ta ở xã hội của các ngươi tam thê tứ là điều vô cùng bình thường. Là nam nhân, mười bốn mười lăm tuổi tìm đối tượng yêu đương, ngủ với nữ nhân. mà Tiêu Tiêu , ngươi đó, ngươi giữ trong sạch nhé. Nam nhân tự yêu chẳng khác nào bắp cải thối. Sự trong sạch mà, chính là sính lễ đáng quý nhất của một nam nhân. Sau nay, nếu ngươi gặp nữ nhân mà yêu mến ngươi mới xứng đáng để xin cưới .”
Ta đem lời nàng ghi tạc trong lòng, mười năm tiếp đó, dám để bất cứ nữ nhân nào đến gần, sợ sẽ mất sự trong sạch của bản .
Ta cứ ngỡ rằng, chúng thể cứ như thế ở cạnh .
Cho dù luôn chờ đợi nàng cũng , chỉ cần nàng thì thứ đều xứng đáng.
rốt cuộc xảy chuyện ngoài ý .
Sau khi Mạn Mạn đưa ngoài, nàng tìm đủ cách để cài vương phủ, mong mẫu thể sống hơn một chút.
Nàng với : “Cuộc sống của dì hiện tại coi như vẫn tạm , vẫn ăn no mặc ấm. Tiêu Tiêu, chúng cứu bà ngoài tất cả đều trông cậy ngươi. Ở một thế giới mà hoàng quyền lấn át tất cả thứ, mấy trò khôn vặt của cũng giúp ích gì .”
Vết xe đổ của mẫu còn ngay đó, Mạn Mạn trong cơ thể của Thẩm Mạn Thanh cũng dám khinh xuất.
Nàng vẫn đang lẩm bẩm tiếc nuối: “Haizz, nhân vật chính trong mấy cái tiểu thuyết xuyên , thi tiên thì cũng là nhà phát minh. Chỉ sống đến là thê thảm, cái gì cũng dám , chỉ sợ một ngày nắm thóp.”
Thời điểm đó mới thấu suốt chí hướng của cuộc đời .
Ta trở thành quyền lực nhất trong triều đại , tương lai thể cho Mạn Mạn một mảnh trời riêng để nàng tự do bay nhảy.
Thế nhưng nàng đợi đến lúc trở nên lớn mạnh biến mất.
…
Có đến báo tin, mẫu xảy chuyện .
Năm đó kinh thành xảy một trận động đất, phía tây bắc một mảnh thiên thạch rơi xuống.
Hậu duệ của một gia đình lưu dân thi đỗ trạng nguyên.
Những đốm lửa mà mẫu gieo rắc đốt đến tận kinh thành cũng lấy mạng của bà.
Hoàng thượng hạ một mật chỉ, thiêu sống bà .
Ta và Mạn Mạn lẻn phòng của mẫu , cứu bà .
Bốn phía xung quanh đều là dầu hỏa, ngọn lửa hừng hực cháy như bốc lên tới tận trời.
“Đi mau! Các con mau !” Mẫu vô cùng gấp gáp: “Còn mau sẽ kịp nữa .”
“Dì, Con thể trơ mắt thiêu c.h.ế.t như !” Mạn Mạn tháo xuống một sợi dây chuyền mặt ngọc đeo lền cổ của mẫu : “Dì, mặt dây chuyền ngọc đưa con đến đây, nó nhất định sẽ đưa dì về nhà.”
Mẫu đưa cho một cái tráp: “Như Thần, đây là tâm huyết nửa đời của , với tài sản và lực lượng ngầm , con thể đối kháng với phụ con. Con nhất định che giấu năng lực của , tích lũy lực lượng, chờ đợi thời cơ.”
Mạn Mạn từng , mẫu là bản lĩnh, bà nhiều thứ để cải thiện đời sống của bách tính.
Thế mà khi lên năm, mẫu chẳng dạy cho bất cứ thứ gì.
“Tiêu Tiêu, ngươi đừng trách dì.” Mạn Mạn ôm lấy : “Ngươi là nhi tử của vương gia, bà dạy ngươi những thứ học ở chỗ chúng chút . Sau , khả năng ngươi cũng sẽ trở thành một vương gia. Haizz, dạy ngươi thành một vương gia nghĩ rằng cái gì bình đẳng, thực tế chút nào. Dù thế nào nữa, ngươi việc gì trái tim đều luôn hướng thiện là .”
Đây là câu cuối cùng Mạn Mạn với khi nàng biến mất.
Nàng xong câu đó liền ngất .
Dây chuyền ngọc cổ mẫu cũng biến mất, mà cơ thể bà trở nên lạnh lẽo.
Ta đưa Mạn Mạn trở về, ở bên túc trực suốt ba ngày.
Người tỉnh là Thẩm Mạn Thanh.
Thẩm Mạn Thanh lóc với : “Tiêu Như Thần, cứ cảm giác Mạn Mạn sẽ nữa.”
Chúng cứ đợi như thế suốt mười năm.
Mười năm , trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã.
Thẩm Mạn Thanh vì giúp đấu tranh chống Vạn quý phi mà giả trong cung trở thành hoàng hậu.
Một giờ luôn khiếp nhược như Thẩm Mạn Thanh vì Mạn Mạn mà tràn đầy dũng khí, tạo một chỗ ở nơi hậu cung minh tranh ám đấu .
Thẩm Mạn Thanh : “Đợi nàng , thi tiên cũng , nhà phát minh cũng , quyền lực trong tay chúng đủ để bảo vệ nàng một đời một kiếp, để nàng gì thì nấy cần sợ hãi bất cứ điều gì nữa.”
Chúng thường cùng uống rượu, đời đều nghĩ và Thẩm Mạn Thanh tư tình.
chúng cùng với chỉ đều về Mạn Mạn.
Chúng đều sợ hãi một ngày nào đó sẽ thình lình già .
Già đến nỗi còn nhớ Mạn Mạn.
Mà nàng sẽ đột nhiên , vẫn là thiếu nữ tươi sáng hoạt bát năm đó.
Nàng sẽ ngạc nhiên hỏi: “Aaaaaa, mới mấy năm, các ngươi đều già như ?”
May mắn trời cao thương xót.
May mắn , nàng , cũng đến nỗi già.
Ta đốt cho Thẩm Mạn Thanh một phong thư, gió nổi lên, cả bầu trời đầy , chắc là nàng nhận .
15.
Nhật ký bí mật của Thẩm Mạn Thanh.
xin dùng mệnh đào hoa cả cuộc đời mà thề! hề Tiêu Như Thần thích .
Lần đầu xuyên về cổ đại chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một nữ sinh cấp hai.
Khi đó ngủ say, thì linh hồn xuyên về cổ đại nuôi dưỡng trẻ con, Tiêu Như Thần là một đứa bé âm trầm, sợ sẽ dạy hư mất.
Chẳng trách Nhiếp chính vương Tiêu Như Thần lớn lên thích như , thì chính là do tạo nghiệp mà.
từng với : “Tiêu Tiêu, ngươi nhiều một chút, ngươi lên như , đừng uổng phí giấu như thế.”
Kết quả thì , quả thực thực hành vô cùng nghiêm túc.
Tính kế cũng , tức giận cũng bày cái mặt , chế nhạo cũng đến là vui vẻ, đây rõ ràng là một con hổ mặt mà!
Từ năm mười sáu đến năm mười tám tuổi, trong hai năm , vẫn là một cô bé khờ khạo vui tính, tình đầu còn , nhận Tiêu Như Thần thích .
Huống gì lúc đó Tiêu Như Thần mới mười lăm tuổi, thể nghĩ theo hướng đó !
“Ha ha, đợi cả chục năm luôn đấy.” Tiêu Ngư tặc lưỡi : “Chỉ một câu của khiến thủ như ngọc bấy nhiêu năm. Thẩm Mạn Thanh, nếu như thật sự ý đó với thì thẳng thắn cự tuyệt . Hai mươi lăm tuổi mà vẫn thành , sắp biến thành trai ế lớn tuổi mất .”
Tiêu Ngư hiện tại vô cùng đắc ý, khi con bé bái Tiêu Như Thần thầy, trong ba năm ngắn ngủi trở thành một đế vương chuẩn mực.
Tiêu Như Thần chính thức rời xa triều đình, lựa chọn một vương gia nhàn hạ.
Tiêu Ngư lén lút với : “Hắn sợ tớ sẽ g.i.ế.c diệt trừ hậu hoạn. Cưng , tớ thấy chính là cho coi đó, sợ ở cổ đại cảm giác an . Nên mới giao bộ quyền lực tay tớ, để chúng thể yên tâm kê cao gối mà ngủ. Cậu thật sự quá đỉnh , năm đó xuyên về dạy một tên yêu bất chấp như .”
rầu hết sức, thật luôn.
Tiêu Như Thần , cao 1.85m, cơ bụng tám múi, trai vô cùng nam tính.
từ năm năm tuổi lớn lên đến năm mười lăm tuổi, tất nhiên là vô cùng hiểu .
Mười năm ở đây, Thẩm Mạn Thanh còn nhật ký giám thị để cho !
Về điểm cũng chịu thua nàng luôn.
Trong nhật ký của Thẩm Mạn Thanh, tất cả những nữ nhân từng tiếp xúc qua với Tiêu Như Thần nàng đều tỉ mỉ ghi hết!
Tiểu đậu đinh sáu tuổi, bà thím năm mươi tuổi, bất chấp lớn nhỏ luôn!
Thẩm Mạn Thanh, haizz, nghĩ tới cô nương thấy đau lòng.
Còn bé xíu di nương PUA, nếu xuyên về, sợ là nàng sẽ trầm cảm mất.
Tiêu Như Thần , từ lúc rời , lúc đầu Thẩm Mạn Thanh vẫn còn hăng hái, về nàng càng ngày càng trầm mặc kiệm lời.
Đến , nàng cả ngày đều thẫn thờ.
Sau khi đày lãnh cung nàng thường chẳng chịu ăn uống gì.
Tiêu Như Thần từng âm thầm cử đến khuyên nàng nhưng Thẩm Mạn Thanh chịu .
Nàng ở trong lãnh cung cứ thế lặng lẽ rời .
và Tiêu Như Thần xây một phần mộ cho nàng , hy vọng kiếp nàng thể sống tự do hạnh phúc.
…
Nói đến tình cảm mà Tiêu Như Thần dành cho , haizz, khi hồi phục trí nhớ, Tiêu Như Thần thổ lộ tình cảm với .
Lúc đó nên phản ứng thế nào, cũng trả lời cho , liền bỏ chạy!
thừa nhận, đối với Tiêu Như Thần chút tà tâm.
nghiến răng nghiến lợi lén đến vương phủ trộm .
Nửa đêm nửa hôm mà chịu ngủ, ở trong sân uống rượu múa kiếm.
Mặt mũi như tranh, tuấn lãng phi phàm, dáng vẻ uống rượu toát lên khí khái phong lưu.
“Nàng đến đây gì?” Tiêu Như Thần đối với chút thờ ơ, đạm mạc : “Nàng quên mười năm , mười năm đó sống vô cùng tiêu sái. Phần tình cảm của nàng chẳng coi là gì cả. Nàng cần cảm thấy áy náy, tất cả đều là do tình nguyện, liên quan gì đến nàng.”
xoa xoa tay, bước gần yếu ớt : “Tiêu Tiêu, chúng từ từ tìm hiểu ? Trước tiên hẹn hò với , nếu như suôn sẻ tiến sâu thêm bước nữa.”
Sắc mặt Tiêu Như Thần càng lạnh lùng: “Lúc , nàng sợ Thẩm Mạn Thanh nam nhân lừa gạt, với nàng , hẹn hò mà chịu thành thì đều là giở trò lưu manh. Sao nào, nàng bây giờ giở trò lưu manh với ?”
lật tẩy, thẹn quá hóa giận: “Không hẹn hò thì thôi! Cứ coi như hề đến.”
Lúc đang rời , Tiêu Như Thần kéo lòng, bắt lấy môi .
Một lúc lâu , mới với : “Mạn Mạn, nàng thật sự thiếu kiên nhẫn.”
Hắn đẩy , thắt đai lưng, nhạt : “Nàng từ từ hẹn hò, đồng ý. Chỉ là con chút cố chấp, đến đêm động phòng hoa chúc mới thể . Đêm khuya , nàng về .”
Tiêu Như Thần mà đuổi !
trở trong cung, tìm Tiêu Ngư bí mật trò chuyện.
Tiêu Ngư khuyên : “Thôi bỏ , xem qua đại bộ phận đám đàn ông thời cổ đại chắc cũng chẳng gặp nào hơn. Chỉ là kết hôn thôi mà, đến nỗi lấy luôn cái mạng nhỏ của , nếu sống thì chia tay thôi. Hơn nữa, hiện tại tớ là hoàng thượng, tớ phong công chúa, nếu loạn, tìm vài tên trai bao tới, chuyện khó khăn gì.”
“Cậu như tớ là một kẻ cặn bã .” kiềm cãi : “Tớ chỉ là cảm thấy nền móng tình cảm của chúng tớ sâu sắc đến , hiện tại cứ thế kết hôn chút .”
Tiêu Ngư một cách sâu xa: “Người ở cùng từ năm năm tuổi đến năm mười lăm. Từ năm mười lăm đến năm hai mươi lăm, đợi ròng rã mười năm. Cậu á, năm đó vì xuyên đây, thiếu chút nữa liều c.h.ế.t với ba . Ba cưỡng chế thôi miên mới cứu . Thế nên, gọi như là nền móng tình cảm?”
còn gì để , mặc quần áo chiến đấu.
Tiêu Như Thần vẫn ở đình viện chờ .
Hoa tiền nguyệt hạ, .
hét lên với : “Tiêu Như Thần, chúng kết hôn !”
Tiêu Như Thần bước nhanh về phía , ôm chặt lòng.
——Hết——