Ta ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ngấn lệ, giọng đầy tủi :
“Vương gia, từ ngày gặp , ngày đêm tưởng nhớ. Đích tỷ nay mười chín, một lão cô nương, còn vướng hôn ước, xứng với ?”
“Là khẩn cầu mãi, mới xin phụ đổi thành gả tới. Sao , thích ư? Hay là đủ ?”
Ánh lệ long lanh, dung nhan kiều mỵ, dáng vẻ mảnh mai, trực tiếp dội cho Triệu Triệt một cú “chấn động tam liên”.
Hắn bắt đầu hoài nghi hôm kẻ hung hăng đánh thật là , trong mắt dâng lên mấy phần thương tiếc.
Hừ hừ, nắm thóp nam nhân, dễ như trở bàn tay.
Nói về dung mạo, dĩ nhiên chẳng rực rỡ bằng đích tỷ, nhưng thừa hưởng nét từ sinh mẫu : khác với đích tỷ kiêu sa diễm lệ như mẫu đơn, như một đóa hoa nhu nhược đáng thương.
Ở con đường giả vờ yếu đuối tội nghiệp , quả thật tu luyện đến cảnh giới tối cao.
Động tác ngẩng đầu cùng ánh mắt ngấn lệ là chiêu phát huy ưu thế sắc diện nhất của , thử qua vô , già trẻ trai gái đều khó thoát.
Quả nhiên, An Dương vương cũng sa lưới, thành thục nắm lấy tay , nhân đà ôm lên đùi:
“Mỹ nhân thấy thương, nàng và đích tỷ nàng, mỗi một vẻ.”
Đôi tay trắng ngần của khẽ đặt lên môi , giả bộ ghen tuông:
“Thích là , gả cho cũng là , về nhắc đến đích tỷ nữa.”
An Dương vương dầu mỡ mà ngậm lấy ngón tay .
Í… thật buồn nôn.
Trong ánh nến đỏ chập chờn, An Dương vương ôm lòng, đẩy ngã xuống giường.
Ta cố nén cơn ghê tởm, tự an ủi bản :
“Thôi, coi như chó cắn một cái.”
7
Sáng sớm hôm , lết thể đau nhức đến ngay cửa chính.
Tính theo giờ, đích tỷ cũng tới .
Nàng khác với đích mẫu chỉ lóc, vẫn vài phần quyết đoán.
Quả nhiên, trời còn tờ mờ sáng, nàng vỗ cửa chính vương phủ vang dội.
Đương nhiên thể để nàng !
Ta khổ tâm bày mưu dàn trận lâu như , chẳng để hai tỷ cùng hầu hạ một phu quân.
Tên An Dương vương , cóc ghẻ xứng hưởng phúc lớn như thế.
Khoảnh khắc thấy , cố ý kéo lỏng cổ áo, để nàng rõ vết hồng hồng cần cổ.
Sự thành, ngay mặt, nàng sụp đổ tức thì, to như gà gáy.
Ta chịu nổi tiếng “gáy sáng” của nàng, vội lấy tay bịt miệng, lôi nàng về kiệu.
“Đừng nữa, kẻo gọi cả An Dương vương tới!”
Đích tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , một mực cùng nàng về nhà.
Ta đành nhỏ nhẹ an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-gia-muon-nap-binh-the/2.html.]
“Gả cho An Dương vương là ý , tự nguyện. Đích mẫu chọn cho hôn sự với mấy thư sinh nghèo thanh bạch, hoặc công tử nhỏ tước vị kế thừa, chẳng thích ai. Muội chỉ thích vinh hoa phú quý, gả cho chính là toại nguyện, chẳng tổn thất gì cả.”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Tỷ thì khác, tiểu tướng quân còn đang chờ tỷ. Dù cũng viên phòng với An Dương vương , về tỷ đừng tới nữa. Để hưởng phúc “nhất phu nhị thê”, tỷ “Nga Hoàng – Nữ Anh” .”
Đích tỷ lớn:
“Tỷ mặc kệ, lập tức theo tỷ về.”
Vẫn ương bướng thông, ngẩng bên ngoài, đường đông qua , chẳng còn thời gian đôi co.
Ta lấy khăn tay lau lệ cho nàng, nhân đó bịt chặt miệng nàng.
Đích tỷ trừng to mắt, giãy giụa dữ dội, giữ chặt khăn, trong lòng đếm ngược:
“Ba… hai… một.”
Quả nhiên, đích tỷ trợn trắng mắt, hôn mê.
Ta cuộn khăn nhét túi, may mà khi phủ, nhờ Hoàng nữ y của hiệu thuốc nhà chuẩn sẵn chút Ma phí tán tổn thương thể.
Quả sai, ngay lúc tiếng vó ngựa từ xa vọng , một cỗ xe dừng phủ, rèm vén lên, chính là phu nhân tướng quân đến đón đích tỷ Tây Bắc thành .
Ta bước tới hành lễ, lời chào.
Phu nhân đau lòng lấy khăn lau miệng cho đích tỷ, căn dặn gia nhân cẩn thận dìu nàng lên xe.
Trước khi rời , khom thật sâu với Lý phu nhân:
“Phu nhân, tám mươi tám tráp hồi môn của đích tỷ, ba ngày nhờ Long Uy tiêu cục hộ tống tới tướng quân phủ tại Tây Bắc. Về , xin phu nhân chiếu cố nhiều cho đích tỷ.”
8
Khi An Dương vương hấp tấp đuổi theo thì e rằng Lý phu nhân đưa đích tỷ khỏi cửa thành.
Dung mạo của Triệu Triệt hẳn là thừa hưởng từ nét phong hoa tuyệt đại của Thái hậu, mày kiếm mắt sáng, nếu vì trong ánh mắt vẩn đục, thì quả thật là một công tử phong lưu tuấn tú.
Hắn :
“Đích tỷ đến mà vương phi cũng thông báo một tiếng, để sớm sửa sang một chút nghênh đón.”
Ta liếc , một xiêm y mới tinh, tóc búi chỉnh tề một sợi loạn, trong lòng thầm mắng:
“Cũng kịp sửa sang, đúng là một con công đực khoe mẽ.”
Vừa bộ e thẹn, hiệu cho nha :
“Vương gia đang ngủ say, nào dám quấy rầy.”
Sau lưng, Lục Dung và Lục Liễu lập tức nhường đường.
Yên Ngữ tiến lên, mặt như hoa phù dung, ánh mắt như tơ lụa.
Nàng khẽ vung chiếc khăn thơm, An Dương vương liền hắt một cái, còn kịp quát thì ngẩng đầu, thấy mái tóc mây, má phấn hồng, n.g.ự.c đẫy đà, chân dài miên man, đôi mắt dại .
“Yên Ngữ, thấy khỏe, ngươi tiễn vương gia về .”
Ta đưa tay xoa trán, bộ dáng yếu ớt như liễu rũ trong gió:
“Thiếp từ nhỏ thể yếu, thật sự chống đỡ nổi, về nghỉ ngơi, mong vương gia thứ .”
Lúc , trong mắt An Dương vương chỉ còn tân mỹ nhân.
“Vương phi cứ về nghỉ, bản vương sẽ tới thăm nàng .”