VÔ TÌNH CHỤP ẢNH, TÔI PHÁT HIỆN RA KẺ KHỐN NẠN - chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-11 16:55:36
Lượt xem: 264
1
Hôm nay là ngày nhận lương.
Cũng là dịp để báo hiếu cô bạn thân chí cốt Gia Ninh, nên tôi hào phóng mời cô ấy đến quán Nhật mà cả hai đã ‘nhắm’ từ lâu.
Lâu ngày không gặp, hai đứa vừa ăn vừa chụp hình và chỉnh sửa đủ kiểu. Sau đó, đăng nguyên một loạt ảnh chín ô lên mạng xã hội với lòng đầy mãn nguyện.
Ăn được hơn nửa bữa, nhân viên bỗng dưng tiến lại bàn chúng tôi. Họ liên tục bưng ra hơn chục món mới chất đầy cả bàn.
Ban đầu vì mải mê tám chuyện, nên chẳng ai nhận ra có gì bất thường. Tôi với Gia Ninh mỗi người gắp vài đũa, cũng nếm thử kha khá món mới lạ.
Bất chợt tôi nhìn thấy một đĩa càng cua hoàng đế to tổ bố nằm vắt vẻo trên đĩa, bốn chân chổng lên trời mà tôi chec sững tại chỗ.
Đây chẳng phải là mấy món sashimi ‘nghìn m.á.u một lát’ nằm ở tận cuối thực đơn sao?
Chỉ cần gọi một đĩa thôi cũng đủ bay mất nửa tháng lương của tôi rồi!
Tôi lập tức gọi nhân viên tới, hoảng hốt nói: “Các bạn mang nhầm rồi! Những món này chúng tôi không hề gọi, đắt như thế này tôi không trả tiền đâu nhé!”
Nhân viên liếc nhìn vào kẹp giấy đặt cạnh bàn, rút ra một tờ rồi đưa cho tôi với vẻ mặt hơi khó chịu: “Đơn hàng này đặt qua mã quét điện thoại bên bàn mình đấy ạ.”
Tôi nhìn kỹ… thì thấy đúng thật!
Gia Ninh vội vàng giơ hai tay lên, mặt ngây thơ vô số tội nói: “Không phải tớ! Tớ không gọi đâu nhé!”
Quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
2.
Tôi gọi chủ quán đến, ông ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy ngờ vực cứ như thể chúng tôi đang định ‘ăn quỵt’ vậy.
Miễn cưỡng, ông ta chấp nhận hủy những món mà chúng tôi chưa đụng đũa tới. Nhưng kiên quyết bắt chúng tôi phải thanh toán phần còn lại.
Đơn thứ hai toàn là các món cao cấp, dù đã gạch bớt vài món được trả lại thì tổng thiệt hại vẫn lên đến mười hai nghìn tệ. Khoản tiền đó, tôi có muốn làm ‘kẻ ngốc’ cũng không kham nổi.
Không cãi lại được, cuối cùng tôi đành phải gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến điều tra hỏi han các kiểu, kết luận cuối cùng: đúng là đơn hàng được đặt từ bàn chúng tôi, đồ cũng đã ăn thì phải trả tiền thôi.
Chủ quán lúc này bỗng trở nên ‘thấu tình đạt lý’ mà nói: “Thôi thì nể mặt các anh cảnh sát, tôi giảm cho chút đỉnh. Chỉ cần bù thêm năm nghìn là được.”
Chuyện đã đến nước này thì chẳng còn cách nào khác, tôi đành cắn răng thanh toán rồi ngồi xuống ăn nốt mấy món ‘xa xỉ’ kia với Gia Ninh.
Tháng này coi như đi làm công cốc rồi.
Gia Ninh khẽ xoa đầu tôi, rồi chuyển khoản 2.500 tệ:
“Thôi nào, Khả Khả! Đừng giận nữa, tớ chia nửa với cậu. Cứ xem như chúng ta số xui đi, sai là ở chỗ mình dại dột ăn mấy món mới được bưng lên.”
“Coi như tiêu hoang một lần, nếm thử xem đồ ăn tiền nghìn có mùi vị gì… hu hu hu hu…”
Vừa nói, nước mắt của cô ấy còn chảy theo khóe miệng. Tôi gật đầu chua chát rồi mở lại story, định đăng một dòng trạng thái kể khổ.
Bài đăng trước được cả đống lượt thả tim, mỗi lần có thêm thông báo là tôi lại tự luyến ngắm lại mấy tấm hình.
Nhưng lần này, vừa nhìn lại một bức tôi bỗng chec lặng. Một góc ảnh vô tình lộ rõ mã gọi món trên bàn.
Ngay lúc đó, tôi liền bừng tỉnh: “Chec tiệt! Có khi nào là ai đó trong danh sách bạn bè của mình giở trò không?”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi lập tức tìm lại chủ quán, nhưng ông ta đã tỏ rõ vẻ khó chịu: “Cảnh sát cũng đi rồi, cô lại muốn đổi ý phải không? Quan trọng là đồ ăn các cô đã ăn rồi, chẳng lẽ tôi phải mời các cô bữa này à?”
Tôi lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Không, tôi chỉ muốn hỏi… bên anh có tra được tài khoản đã đặt đơn thứ hai không?”
3.
Ông chủ miễn cưỡng mở phần quản lý đơn hàng, còn tôi đứng cạnh dán mắt nhìn không chớp. Quả nhiên, đơn thứ hai hoàn toàn không phải đặt bằng số điện thoại của tôi.
Tôi lập tức chụp lại số đó, nhưng danh bạ không nhận diện được mà tìm trên WeChat cũng không khớp với ai. Không còn cách nào khác, tôi quay lại chỗ ngồi rồi gọi điện trực tiếp đến số đó.
Đầu dây bên kia là giọng một đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-tinh-chup-anh-toi-phat-hien-ra-ke-khon-nan/chuong-1.html.]
Tôi lớn tiếng chất vấn: “Anh là ai? Tại sao lại lén dùng mã gọi món của tôi để gài bẫy tôi?”
Đối phương im lặng một giây, sau đó phá lên cười một cách đểu giả: “Đáng đời! Thích khoe của thì ráng chịu đi, tiểu tiên nữ à!”
Nói xong hắn ta lập tức cúp máy. Tôi gọi lại, nhưng không thể kết nối được nữa.
Trong danh sách bạn bè WeChat của tôi có rất nhiều người chỉ từng tiếp xúc một hai lần, giờ muốn lần ra thủ phạm thì cũng chẳng phải chuyện dễ.
Tâm trạng tụt dốc không phanh, tôi với Gia Ninh đành gói lại phần đồ ăn thừa rồi chuẩn bị về nhà. Tính toán kỹ lại xem đã xảy ra chuyện gì.
Ông chủ quán đứng sau lưng nói móc chúng tôi: “Hai cô đi thong thả nhé, lần sau nhớ ghé tiếp nha.”
Tôi tức không chịu nổi, quay phắt lại mắng: “Ông cũng chẳng ra gì đâu! Hai người chúng tôi gọi toàn món mắc tiền, vượt hẳn khẩu phần bình thường vậy mà ông không thấy nghi ngờ à? Đã không thèm xác nhận lại một câu, cứ thế đem ra liên tục! Tham tiền đến mức mất lý trí rồi đúng không?”
Mặt ông ta tái mét, chỉ quay lưng bỏ đi.
…
Khi tôi về tới tòa nhà thì đi đến tủ nhận hàng dưới lầu, vừa vặn lúc đó có gói hàng giao tới tới. Có một người hàng xóm đang lấy đồ trước, tôi đứng phía sau chờ tới lượt.
Càng nghĩ lại chuyện ban nãy, tôi càng tức.
Tôi mở điện thoại tìm vài nền tảng mua bán xe cũ, mấy trung tâm điều trị vô sinh hiếm muộn, với cả mấy ứng dụng massage tại nhà… Rồi lặng lẽ điền số điện thoại kia vào mục đăng ký tư vấn.
Tay lướt vù vù, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai được phần nào.
Đúng lúc đó, điện thoại của người trước mặt đổ chuông. Anh ta vừa nghe được mấy giây liền gào lên: “Gọi quấy rối cái đ*t mẹ nhà mày! Tao không có xe cũ nào để bán hết á!”
Tôi há hốc miệng…
Trời đất ơi, tìm người đỏ mắt không thấy… ai ngờ lại đứng ngay trước mặt mình!
4.
Tôi sống ở tầng 15, còn hắn là hàng xóm ở tầng 16 tên là Nhậm Minh. Trước kia, hắn từng chủ động kết bạn với tôi qua nhóm cư dân trong khu.
Lần đó Gia Ninh đi du lịch, nên tiện tay mua hộ tôi một con thú bông Jellycat. Khi gửi về, cô ấy ghi nhầm tầng thành ra bưu kiện chuyển đến nhà hắn.
Hắn nhắn tôi lên lấy.
Tôi vừa đến nơi thì thấy gói hàng đã bị bóc ra, trên tờ hoá đơn và cả món đồ chơi trắng tinh dính đầy dấu tay bẩn thỉu.
Nhậm Minh chỉ vào cô bé con trong nhà, hờ hững đổ trách nhiệm: “Con gái tôi bóc đấy, ai bảo cô ghi sai địa chỉ. Chắc cô không định tính toán với trẻ con chứ?”
Tôi nhìn vào đầu chú chó bông màu trắng tuyết. Trên trán là dấu ngón tay cái to hơn cả ngón trỏ của tôi, nhìn mà chỉ biết lắc đầu bất lực. Dù sao thì cũng là lỗi của mình gửi nhầm trước nên tôi không muốn đôi co nhiều.
Câu ‘cảm ơn’ suýt ra đến miệng cũng bị tôi nuốt ngược lại. Quay đầu đi thẳng, sau lưng còn nghe hắn lầm bầm: “Một con búp bê vớ vẩn mà mấy trăm tệ, đúng là rảnh tiền thật.”
Từ đó về sau, giữa tôi và hắn chỉ từng có một lần tiếp xúc. Mà cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Lâu dần tôi cũng quên béng là trong danh sách bạn bè WeChat vẫn còn tồn tại một con người như vậy.
Chỉ là, số điện thoại hắn dùng để đặt món không liên kết với tài khoản WeChat nên tôi mới không truy ra ngay từ đầu.
Nghĩ tới đây, tôi đổi sang điện thoại công việc rồi bấm gọi lại số đó thêm lần nữa. Lúc này hắn vừa nhận xong hai cuộc gọi quảng cáo, đang đứng đó mắng chửi ầm lên.
Thấy điện thoại lại đổ chuông, hắn hậm hực lẩm bẩm: “Lần này dù là ai, tao cũng phải chửi chec!”
Rồi cáu kỉnh nhấc máy. Giọng nói khó chịu truyền qua loa và không khí vang tới tận tai tôi.
Tôi đứng ngay sau lưng hắn, lạnh giọng nói: “Vì anh mà tôi mất thêm năm nghìn tệ. Anh phải trả hết cho tôi, không được thiếu một đồng.”
Hắn giật mình cứng đờ cả người, từ từ quay mặt lại mà vội cúp điện thoại. Sau đó gượng gạo nặn ra một nụ cười méo mó: “Cô… điều tra được cả chuyện này cơ à?”
Ngay sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì mặt hắn sầm xuống trợn mắt hỏi: “Đám cuộc gọi rác này, là cô giở trò phải không?”
5.
Tôi xòe tay ra rồi nói: “Chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Hắn trợn mắt khinh thường: “Cô mua cái con búp bê rách kia cũng mấy trăm tệ, giờ ăn một bữa mấy nghìn không phải là chuyện bình thường à? Đồ ăn cô không nuốt vào bụng chắc? Dựa vào đâu mà đòi tiền tôi? Mấy đứa chuyên giả làm tiểu tiên nữ như cô, đúng là lòng tham không đáy.”