Chớp mắt tới buổi tối, mang quần áo giày dép mới mua cho Dao Dao đợi cổng trường trung học.
Ngôi trường cách chân núi Mao Dao mười cây . Xe trường chỉ đưa đến chân núi.
phiền bí thư Trần nhờ đón Dao Dao và , nên thuê phòng gần trường. Ngủ một đêm, ngày mai đưa em chơi đưa về trường, mới về.
Cổng trường mở, học sinh trong đồng phục dày cộm ùa như bầy bướm.
Bên ngoài phụ chờ, nhiều, ba bốn tốp.
Đa phần học sinh ở đây đều là trẻ bỏ . Có em còn ông bà chăm, em chỉ một … như Dao Dao.
“Chị Lê Tinh!”
Bất chợt, giọng trong trẻo vang lên.
Một cô bé gầy nhỏ lao lòng .
Đôi mắt em sáng long lanh, ôm nhảy cẫng:
“Cuối cùng chị cũng đến thăm em! Ba năm chị về, em nhớ chị chết.”
Nói xong, em đảo mắt tìm quanh, chạy vài vòng mà thấy ai, bèn nghi hoặc hỏi:
“Ơ, Phong Thanh ? Anh luật sư lớn ? Có bận quá thời gian đến thăm em? Chị thể gọi điện cho , em cũng nhớ .”
Mi mắt giật liên hồi, một nỗi chua xót dâng lên ép xuống. im vài giây khẽ :
“Ừ, bận lắm. Đợi em thi đại học xong, chị đưa em gặp, ?”
Dao Dao gật đầu, chỉ là trong mắt lóe qua chút nghi ngờ. Em hỏi thêm, cũng gì.
Trong phòng trọ, Dao Dao tắm rửa gội đầu xong, làn da rám nắng khiến em như một tiểu tinh linh của núi rừng.
… so với gặp, em gầy nhiều.
nhíu mày hỏi:
“Có em để dành tiền ? Chị bảo em mua thêm trứng, sữa, thịt, mua cả chục cân cải về nấu mãi thế?”
Thấy thật sự vui, em vội lắc đầu:
“Không , học cấp ba vất vả nên em gầy thôi. Thịt ngày nào cũng ăn, sữa trứng trường phát đủ, em tiết kiệm gì cả.”
Đôi mắt đen láy đầy dè dặt, khiến lòng mềm nhũn.
Hạt Dẻ Rang Đường
xoa tóc em, khẽ :
“Giờ em chỉ cần học cho , chuẩn kỳ thi đại học. Sau trường giỏi, sẽ đến lúc em tự kiếm tiền.”
Em “ừ ừ” gật đầu:
“Giống chị Lê Tinh với Phong Thanh, em cũng thi Đại học Kinh Châu, đó trở về xây dựng Mao Dao.”
Một câu bâng quơ, khiến tim thắt thêm một nhịp.
Thấy chỉ , em nữa, nhanh chóng đổi đề tài:
“Chị Lê Tinh, chị ở bao lâu? Tết bọn em nghỉ bảy ngày cơ.”
Nhìn dáng vẻ lanh lợi , em đang dò xem ở ăn Tết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-so-thanh-phong-tren-song/6.html.]
Ba năm , mỗi cái Tết, đều cùng Trần Phong Thanh đón ở Mao Dao.
chạm nhẹ mũi em, :
“Chị , chị sẽ ở Mao Dao chờ em nghỉ Tết, cùng đón năm mới, ?”
Em reo lên hai tiếng “Yeah!”, như định gì đó, nhưng nuốt xuống.
Cuối cùng, em chỉ vui vẻ để giúp sấy khô tóc.
9.
Thời tiết báo sắp một trận bão tuyết lớn.
từ trường của Dao Dao về, định hỏi Bí thư Trần xem bão ảnh hưởng đến vườn .
Chưa kịp về tới nhà dân làng xôn xao lên núi tìm , om sòm đang ồn ào ở ủy ban.
vội đổi đường đến ủy ban, tiến gần thì giọng Lục Tiêu tức giận:
“Nói gì mà cô tự nguyện ở đây, chỗ đổ nát, một ngọn núi chả gì, gì để cô ở ? Mấy ông lừa đảo kiểu gặp nhiều, mượn danh khai thác du lịch để moi tiền đầu tư.”
cau mày, bước nhanh đẩy cửa .
Bí thư Trần đang lom khom giải thích, thấy liền lộ vẻ khó xử gắng kìm xuống, khẽ : “Lê Tinh… , Lục …”
Lục Tiêu cắt ngang: “Gọi là Luật sư Lục . Từ giờ là luật sư chịu trách nhiệm cho Giang Lê Tinh, tiền cô lừa, quyền đòi cho cô …”
nhíu mày sâu hơn, trực tiếp ngắt lời : “Anh đang gì , ai bảo lừa?”
Anh chững , phản xạ đáp: “Nếu em lừa, còn ở đây về Kinh Châu? Anh xem thấy ở đây cái vườn hư, chẳng họ hứa lợi nhuận cao để lừa em đầu tư ?”
mắng nặng giọng: “Lục Tiêu, chỉ một , chúng chia tay , việc cần quản, lừa. ở đây quen hơn ; bây giờ xuống núi ngay, đừng gây náo ở đây.”
Nghe , Lục Tiêu im bặt. Trong mắt thoáng nỗi đau rõ rệt.
Giọng khàn, vuốt tóc, như thật lòng hối hận: “Giang Lê Tinh, đồng ý chia tay, em thể bỏ . Anh thông báo họ hàng bạn bè, hôn lễ cuối tháng vẫn tiếp tục, hội trường váy áo xong hết, em về với , mai sẽ cùng em thử váy cưới mới.”
Bí thư Trần bên thấy “hôn lễ”, “váy cưới”, liếc vài thở dài, chẳng gì thêm.
Lục Tiêu, bình tĩnh đáp: “Lục Tiêu, sẽ về với , cũng cưới . Chúng chia tay.”
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Tiêu như mất sạch hồn vía, im giữa đó, hiện rõ nỗi đau.
để ý đến nữa, kéo ngoài.
Anh chịu , cứng đầu , nhận lời chấm dứt.
Anh bắt đầu quanh co, tìm chuyện khác mà , nhẹ giọng:
“Em lừa đấy , em bảo em quen nơi , thể? Em là Kinh Châu, học ở Kinh Châu, trường ở Kinh Châu, em đến đây khi nào?”
nhíu mày, vòng mắt một lượt, thấy mấy tấm ảnh để ở góc ủy ban.
bước vội tới, lấy hết , vụt ném tay Lục Tiêu, từng chữ từng chữ :
“Bốn năm đại học, mỗi năm đều về đây đón Tết; ba năm khi nghiệp, mùa đông nào cũng về. Lục Tiêu, tin thì tùy, nhưng sẽ ở nơi . Xin .”
Anh lật mấy tấm ảnh, tới khi thấy bức ảnh dựa lòng một đàn ông, rạng rỡ ống kính, cuối cùng thể kìm nữa.
Giọng run hỏi: “Giang Lê Tinh, đừng bảo em là vì trong ảnh mà…?”
trả lời thẳng: “, vì nên mới ở , vì mắt giống .”