[Vô Hạn] Tim Đập Cực Độ - Chương 2: Thi Thể Không Thể Nhìn Thấy
Cập nhật lúc: 2025-10-22 13:23:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc bàn ăn hẻo lánh nhất trong góc căn tin, phía , đối diện thẳng với nửa phần t.h.i t.h.ể nam giới sạch sẽ tinh tươm.
Quan Yếm cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt những món rau trong khay thức ăn, nhưng ánh mắt liên tục liếc sang đĩa của Phó Tri đối diện.
Không do tâm lý , cô cứ cảm thấy những miếng thịt thực sự giống thịt lợn thịt gà — đúng hơn, một phần trong đó dường như giống, trông như lẫn thêm một loại thịt khác giữa thịt gà và thịt lợn thật.
tại những đó cho họ ăn thịt ?
Quan Yếm dùng thìa cạo từng chút hạt gạo, hít một thật sâu.
Từ lúc nhận lá thư đến tất cả những gì đang diễn , chuyện thực sự quá đỗi khó tin.
May mắn , cô là một tác giả tiểu thuyết mạng, qua đủ loại tiểu thuyết và truyện tranh với những ý tưởng bay bổng, vì khả năng chấp nhận của cô khá .
Hơn nữa, tính cách cô thuộc kiểu càng nguy hiểm càng bình tĩnh; nếu , chỉ riêng cảnh tượng thấy ở cửa căn tin cũng đủ khiến cô lộ tẩy .
Bây giờ, điều cô thể là chấp nhận thực tế, hành động cẩn thận, theo yêu cầu nhiệm vụ và sống sót thật .
Bất kể những đó gì mặt cô, tuyệt đối để lộ.
Sau bữa ăn, hai theo dòng chậm rãi bước khỏi căn tin, nhưng Quan Yếm phát hiện họ về ký túc xá, mà cùng về phía khu nhà xưởng.
Cảnh tượng hàng trăm mù chống gậy cùng , ngay cả giữa ban ngày, vẫn mang cảm giác quái dị.
Quan Yếm hòa đám đông, nhân cơ hội quan sát xung quanh; bất chợt, cô lượt thấy vài khác cũng đang quanh giống .
Trong lòng cô chút kinh ngạc: chẳng lẽ những cũng là những nhận thư mời và kéo đây giống cô?
Quan Yếm thầm ghi nhớ diện mạo của họ, chờ tìm cơ hội thích hợp để thăm dò.
Đám đông dần vòng qua khu nhà xưởng, phía tòa nhà.
Khi qua, cô mới nhận phía một khu đất nông nghiệp rộng lớn, bên cạnh còn chuồng heo, chuồng gà.
Nhiều dụng cụ nông đặt gọn gàng; những mù tự giác tới lấy công cụ, dò dẫm đồng việc.
Đây là việc dễ dàng… Đối với một nhóm thấy gì, nhổ cỏ liệu hỏng hoa màu ?
Phó Tri cầm một cái liềm nhỏ, cảm thán với Quan Yếm: "Thật may nhờ Giám mục và , nếu những như chúng sống tiếp thế nào nữa. Sống ở đây bây giờ, cứ như đang sống trong một Utopia ."
Khóe miệng Quan Yếm giật giật, thầm nghĩ: nếu Utopia mà trông như thế , thì Địa ngục lẽ cũng quá đáng sợ .
Cô tiện tay lấy một cái liềm, định nhân cơ hội tìm mấy cô thấy, nhưng , thấy Bào Lập dẫn theo hai đàn ông lạ mặt bước đám đông.
Họ đến một cách lặng lẽ, cố ý tránh những gần đó khi di chuyển, như thể phát hiện.
Hơn nữa, mục tiêu của ba rõ ràng — họ thẳng đến một , chính là một trong những mà Quan Yếm chú ý đó.
Người đàn ông thấy ba họ tới, sắc mặt khỏi cứng .
Khoảnh khắc tiếp theo, bỏ chạy.
Ánh mắt Bào Lập sắc lạnh, vẫy tay hiệu cho hai phía , và ba nhanh chóng đuổi theo.
Người đàn ông phía hoảng loạn, chạy la lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Bọn họ g.i.ế.c ! Đừng tin bọn họ, tất cả đều là giả! Những thứ họ cho ăn là thịt đấy!"
Xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Một mù đụng ngã, lăn liên tiếp đất; một khác những lời hoảng sợ, đó la hét hoảng loạn.
Bào Lập và đồng bọn tiếng nào, chia thành ba hướng bao vây đàn ông và nhanh chóng khống chế .
Một bịt miệng , bất ngờ rút một con d.a.o từ phía , và chút do dự đ.â.m thẳng cổ họng !
Do con d.a.o rút , và lưỡi d.a.o cũng rãnh thoát máu, nên chỉ một chút m.á.u rỉ từ kẽ hở.
Lượng m.á.u ít ỏi còn bằng m.á.u mũi; sự che lấp của mùi đất ẩm ướt, hoa màu và phân bón xung quanh, ngửi thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-han-tim-dap-cuc-do/chuong-2-thi-the-khong-the-nhin-thay.html.]
Cơ thể đàn ông co giật, họ bịt miệng và nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Cho đến khi đàn ông c.h.ế.t hẳn, khóe miệng Bào Lập nhếch lên một nụ lạnh lùng, chậm rãi bước khỏi đám đông, giả vờ như từ xa tới, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì thế? ở bên khu nhà xưởng mà còn thấy tiếng ồn ào ở đây, xảy chuyện gì ?"
"Tiểu Dương điên ..."
Người đàn ông trọc đầu g.i.ế.c lau tay lên thi thể, chậm rãi dậy : "Cậu đột nhiên la hét ầm ĩ chạy về phía . Bào ca, chúng nên đuổi theo đưa về ? Mắt thấy, ngoài một thì sống ?"
"Ôi, nhưng chúng cũng thấy gì. Nếu cố tình trốn , e rằng tất cả cùng tìm cũng chắc tìm ... Cậu xem la hét những gì ."
"Haiz, thì là chúng cho ăn thịt , còn chúng g.i.ế.c nữa!" Người đàn ông trọc đầu lớn. "Thật nực — vì mắt thấy nên sinh ảo giác hóa điên ?"
"Quả thực khả năng đó," Bào Lập thở dài. "Haizz, trách để ý; nếu phát hiện bất thường sớm hơn, thành nông nỗi ..."
Lúc , một khác cũng lên tiếng: "Lại còn chúng cho ăn thịt — chẳng lẽ heo gà trong chuồng là để trưng bày ? Hơn nữa, tại chúng g.i.ế.c một cách vô duyên vô cớ?"
Ba kẻ tung hứng, nhanh thuyết phục những mù đang hoảng loạn.
Cuối cùng Bào Lập giả vờ : "Thế , vẫn nên tìm vài giúp đỡ, quanh khu vực lân cận xem , tìm về là nhất. Dù Tiểu Dương hóa điên thế nào, vẫn là của chúng mà."
Thế là vài mù xung phong, gọi "Tiểu Dương" theo hướng mà đàn ông trọc đầu chỉ dẫn để tìm kiếm.
Một trong đó lúc ngang qua t.h.i t.h.ể Tiểu Dương, gót giày thậm chí còn giẫm ngón út của . Ngón tay đó giẫm bẹp xuống cùng với lớp đất mềm, gây chú ý.
"Không , , tiếp tục việc !"
Bào Lập an ủi: "Chuyện của Tiểu Dương cũng là một bài học cảnh tỉnh. Hy vọng , nếu gặp bất kỳ vấn đề tâm lý nào, hãy kịp thời chia sẻ với , tìm tìm Giám mục cũng , tuyệt đối đừng tự giữ trong lòng mà sinh bệnh! Mọi sống cùng ở đây, chúng là em ruột thịt. Bất kể ai gặp khó khăn gì, những khác nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ. Mọi đúng ?"
Bài phát biểu khiến những mù liên tục gật đầu, sự xúc động lộ rõ nét mặt.
Nếu t.h.i t.h.ể đang họ khiêng khỏi đám đông, cảnh tượng cũng thể coi là hài hòa và ấm cúng.
Áo của t.h.i t.h.ể cởi , dùng để quấn quanh cổ và đầu, chỉ vài giọt m.á.u rơi xuống lớp đất vốn ẩm ướt. Dù màu sắc nổi bật, nhưng ai thể phát hiện .
Mọi công việc, chậm rãi và bận rộn.
Mãi đến khi trời tối dần, Bào Lập đến thông báo rằng đến giờ ăn tối.
Trong căn tin, treo thêm một t.h.i t.h.ể tươi mới, xẻ đôi.
Sau bữa tối, những mù về ký túc xá mà thẳng từ căn tin sang khu nhà xưởng lớn bên , tham dự buổi lễ cầu nguyện sắp bắt đầu.
Quan Yếm bước qua cổng nhà xưởng mới , bên trong bài trí như một nhà thờ. Phía là bục giảng, trần một hàng loa, bên là ghế san sát.
Những mù lượt xuống cạnh bạn cùng phòng quen thuộc của , dần dần lấp kín cả gian rộng lớn.
Nơi đây ánh sáng lờ mờ, đông, Quan Yếm tìm lâu vẫn thấy mấy cô gặp lúc chiều, đành cùng Phó Tri xuống hàng ghế phía .
khoảnh khắc chiếc đồng hồ treo tường phía bục giảng chỉ tám giờ, một tiếng chuông trang nghiêm vang lên.
Bào Lập cùng một đàn ông lạ mặt bước lên bục giảng. Hắn cầm micro, mở lời :
"Được , xin giữ im lặng. Buổi lễ cầu nguyện sắp bắt đầu! Trước hết, xin cùng chào đón vị Giám mục mới của chúng — ngài Hồ Doanh!"
Vừa dứt lời, bộ những phía đồng loạt vỗ tay.
Bào Lập khẽ nháy mắt với Hồ Doanh, đưa micro cho .
Đối phương hắng giọng:
"Xin chào , là tân Giám mục Hồ Doanh của các bạn, hiện tại là duy nhất thể thấy ở đây. Ở đây, xin cam kết với — nhất định sẽ cố gắng hết sức để cầu nguyện cùng Giáo chủ Tối cao, giúp sớm thấy ánh sáng trở !
"Đồng thời, cũng hy vọng đừng phụ lòng nỗ lực của . Nếu một ngày nào đó, các bạn đột nhiên phát hiện thể thấy, nhất định báo ngay cho chúng , để tất cả cùng cảm nhận lòng nhân từ của Giáo chủ Tối cao. Được ?"
Quan Yếm nhướng mày, càng lúc càng tò mò về cái nơi quỷ quái .
----------
Lời tác giả: Dao rút thì sẽ chảy nhiều m.á.u ( tra Google). Đừng cãi nữa, chỉ trình độ tới đây thôi. Thấy mắt thì bỏ truyện , cả hai bên cùng thoải mái, hơn ?