Ta há miệng, một cách lúng túng: "Hắn , mỗi xuống núi, trừ yêu cũng thế, phục ma cũng thế, ngay cả nông, cũng liều mạng, rằng phu nhân nhà là một mong manh, mười ngón tay dính nước, về muộn, sợ đó đói bụng."
Đại tỷ rẻ rún : "Ta với , nhiều cơm một chút buổi sáng là , còn khuyên đừng vội, cứ từ từ thôi, mạng sống quan trọng."
Đại tỷ đó khỏi ngưỡng mộ : "Tiểu Bồ Tát , ăn cơm nguội sẽ thoải mái, giận dỗi với , dỗ cũng , cũng xong... Hừ, mà , thê tử của tiểu Bồ Tát mới là Bồ Tát thật sự, đại từ đại bi lắm mới cái như đó."
Ta ngượng ngùng , đại tỷ đó thấy lẽ là một kẻ vô dụng trong giao tiếp, lắc đầu xuống núi.
Ta thở phào một , trong lòng tràn ngập từng sợi chỉ ngọt ngào.
Một cảm xúc mãnh liệt đột nhiên lấp đầy lồng ngực, quyết định ngoài tìm Lãng Sinh, cho một bất ngờ.
15.
Ta và Lãng Sinh Thông Linh Phù, nên thật tìm cũng khó.
Đến Đông Sơn, núi non xanh tươi, nghĩ kỹ thấy tìm thế cũng cách, bèn dùng chút linh lực hồi phục để kích hoạt trận pháp Thông Linh.
Luồng linh lực đó xoay một vòng đầu ngón tay , chui .
Ơ? Linh lực của thảm hại đến mức ?
Ta nhịn kích hoạt một nữa, linh lực vẫn bay .
Tốt quá, bây giờ tìm , linh lực thì lãng phí sạch sẽ. là cởi trần đẩy cối xay, xoay vòng mất mặt!
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Làm thế nào bây giờ, đành nghỉ tạm ở gần đây , may mà tiền bạc mang theo thì đủ.
là ngày rằm, Mặt trăng trắng bệch treo trời, Lãng Sinh sưởi ấm chăn cho , trằn trọc ngủ , trong lòng khỏi chút oán hận, khi nào sống một cuộc sống khổ sở như .
Thế là cam tâm kích hoạt Thông Linh Phù một nữa.
Một luồng sáng vàng đột nhiên vụt .
Chà, thì linh , hì hì , thu đầu ngón tay , lập tức vui mừng khôn xiết, Lãng Sinh mà ở gần đây.
Theo phù linh tìm là một cái miếu hoang.
Ta lập tức chút đau lòng, tiểu tử cũng tiết kiệm tiền cho ai nữa.
Vừa định đẩy cửa, một giọng ngọt ngào của một nữ tử truyền đến: "Vương gia, Ngài thật sự về ?"
"Bây giờ về, chẳng công dã tràng ?" là giọng của Lãng Sinh, nhưng âm sắc quen thuộc toát một vẻ lạnh lùng, dường như thêm một từ nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-vien-la-than/chuong-13.html.]
"Chẳng lẽ Ngài sa lưới tình ?"
Lần Lãng Sinh chỉ hừ lạnh.
"Chẳng lẽ Ngài thật sự yêu cái tên Ngu Khuyết đó ?"
Nghe thấy câu hỏi , thậm chí còn ngừng thở.
Giọng Lãng Sinh vui, lạnh băng : "Lệ Cơ, ngươi vượt quá giới hạn !"
Nữ tử tên Lệ Cơ lẽ là thích Lãng Sinh, nên giọng điệu đó dọa sợ, bướng bỉnh : "Ngài cho , ? Dù , các đây..."
"Đừng nó nhắc đến đây với !" Giọng Lãng Sinh đột ngột cao lên, hung dữ gầm gừ.
"Bốn mươi tám cái lỗ hổng , , con gà rừng thêm một cái, bốn mươi chín cái lỗ , cái nào do ban tặng, thích ? Ha ha, thật sự là đủ ghê tởm!"
"Ông đây chỉ cho cũng cái cảm giác nâng niu trong lòng bàn tay, giẫm bùn là như thế nào, ông đây chỉ trả nỗi khổ năm xưa của gấp trăm gấp ngàn !"
Ta nhất thời sững sờ.
"Vậy tại Ngài g.i.ế.c ?"
"Giết ?" Lãng Sinh đột nhiên ha ha lớn, giọng âm trầm: "Bây giờ thú vị hơn g.i.ế.c ? Hắn còn tưởng yêu yêu đến c.h.ế.t sống kìa!"
Có một khoảnh khắc, một cảm giác trời long đất lở, m.á.u dường như đều đông thành băng, lạnh đến mức run rẩy.
Hóa linh lực của thấp nên kích hoạt Thông Linh Phù, mà là vốn ở Đông Sơn, lừa .
Sau tấm cửa mỏng manh đó, giọng đầy tính sát khí vẫn ngừng : "Lệ Cơ, cút , hứa cưới ngươi thì đương nhiên sẽ cưới, lão thần tiên Xích Lân đó chẳng qua là đồ chơi cũ mà chán, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t hoặc tàn phế, ngươi cứ yên tâm!"
" cảnh cáo ngươi, khi trở về, hãy trông chừng cung điện, đừng để lão tử thấy ngươi nữa, đừng trêu chọc Ngu Khuyết nữa, những rắc rối như hôm nay, nếu lão tử gặp một nữa, nhất định nó sẽ phế ngươi!"
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đột nhiên trời đất cuồng, ngừng cấu lòng bàn tay, đây là một giấc mơ, nhất định là một giấc mơ, chỉ là một ác mộng mà thôi.
thái dương "thình thịch thình thịch" đập, ngũ tạng lục phủ như một cây gậy nung đỏ khuấy đảo, nỗi đau chân thật ngừng nhắc nhở , tất cả đều là sự thật.
"Hắn còn tưởng yêu yêu đến c.h.ế.t sống " - câu ngắn ngủi giống như một con d.a.o cùn, cứ cứa cứa , từ từ xổm xuống.
Đau thật, tại đau như , là một thần tiên mà, ngươi cho tại đau, tại đau mà bất lực, rốt cuộc là chỗ nào đang đau ?
Ta đưa tay mò nơi đau nhất, dù tập trung chút linh lực cuối cùng, nhưng vẫn chạm , hóa , tim.
Hóa đau tim, mà là chỗ nào đau.