Vinh Hoa Huy Hoàng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-14 21:06:23
Lượt xem: 524
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử xưa nay có tiếng là hiền hòa, nếu Thất hoàng tử biết điều, hẳn cũng sẽ được vị ca ca này che chở ít nhiều.
Ta nói đến khô cả miệng, phải cầm chén trà lên thấm cổ họng.
Khóe mắt lại thấy Thất hoàng tử ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn ta: "Những lời ta nói, con nhớ kỹ chưa?"
Thất hoàng tử chậm rãi gật đầu: "Con biết rồi."
Thấy hắn như vậy, ta vẫn chưa yên tâm:
"Nếu có ai bắt nạt con, phải nói với ta, nghe chưa?"
Hắn gật đầu, giòn giã nói:
"Canh nương nương cứ yên tâm, con sẽ đánh lại!"
Ta nhìn cái tay chân nhỏ bé của hắn mà phì cười, sợ là bị người ta đẩy nhẹ một cái là ngã mất rồi.
Nhưng thôi, nhiều năm nay ta cũng chưa từng nghe nói trong Thượng thư phòng có ai đánh nhau.
Chắc là ta nghĩ nhiều rồi.
17
Lời không nên nói quá sớm.
Tháng thứ hai sau khi Thất hoàng tử vào Thượng thư phòng, một hôm ta đang ngồi trong phòng thêu khăn tay, thì thấy Bội Lan hớt hải chạy vào, thấp giọng nói Thượng thư phòng náo loạn rồi.
Ta vội buông khăn tay xuống: "Xảy ra chuyện ư? Tu nhi cũng bị cuốn vào sao?"
Bội Lan lắc đầu:
"Vẫn chưa rõ, chỉ nghe nói bệ hạ đã gọi mấy vị hoàng tử đến Dưỡng Tâm điện rồi."
Tim ta bỗng thịch một cái.
Đã kinh động đến hoàng đế thì chắc chắn chẳng phải chuyện nhỏ.
Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức dẫn người đi đến Dưỡng Tâm điện.
Khi tới nơi, mấy vị nương nương khác cũng đang đứng chờ bên ngoài, ta mới hơi yên tâm, cùng lắm là không ai được vào, ta chỉ sợ bọn họ được vào còn mình thì bị ngăn lại, lúc đó mới thật mất mặt.
Chờ hồi lâu, các hoàng tử rốt cuộc cũng ra ngoài, từng người một cúi đầu ủ rũ.
Thất hoàng tử đi sau cùng, vừa trông thấy ta thì ánh mắt liền sáng lên.
Thấy ta khẽ xua tay, hắn liền thu lại nụ cười chưa kịp hiện rõ, cúi đầu, nhanh bước đến bên ta.
Lúc này, chẳng ai còn tâm tư hàn huyên gì nữa, dẫn theo hài tử của mình rồi ai nấy quay về.
Về đến cung, ta còn chưa kịp mở miệng, Bội Lan đã sai người dâng lên chén sữa hạnh nhân.
Ta nhìn nàng cười khẽ, đây là sợ ta trách mắng Thất hoàng tử sao.
Thấy ta gật đầu nhẹ, Thất hoàng tử mới đưa tay nhận lấy, từ tốn uống vào.
Đợi hắn uống xong, ta khẽ ra hiệu, Bội Lan liền dọn hết mọi thứ, cũng bảo tất cả lui ra ngoài.
Nghe xong, Thất hoàng tử có vẻ căng thẳng, tay nắm chặt lấy túi thơm bên hông.
Ta im lặng một lát, thấy hắn càng lúc càng thấp thỏm mới mở lời hỏi chuyện hôm nay.
Quả nhiên cũng không ngoài dự đoán.
Thất hoàng tử là đứa nhỏ chẳng mấy ai để tâm, chuyện ẩu đả gì đó vốn không liên quan gì đến hắn, chỉ đứng co ro một góc nhìn mà thôi.
Ta bật cười: "Con đâu có nhúng tay vào, sợ ta làm gì?"
Hắn đáp nhỏ: "Phụ hoàng nói chúng ta là huynh đệ, không nên đứng ngoài, phải kịp thời can ngăn."
Ta chăm chú nhìn hắn: "Bệ hạ là nói riêng với con sao?"
Hắn lắc đầu.
Ta nhàn nhạt nói: "Vậy chẳng phải được rồi sao, đâu phải chỉ có con không can ngăn được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-hoa-huy-hoang/chuong-6.html.]
Thất hoàng tử ngẩng đầu nhìn ta: "Nhưng vậy… không phải cũng là sai sao?"
"Đương nhiên là không sai."
"Con có nhìn lại tay chân mình chưa? Đừng nói là Đại hoàng tử, đến Lục hoàng tử chỉ cần đẩy con một cái là ngã rồi."
Ta vẫy tay gọi, hắn bước tới gần.
"Giữ được mình mới là quan trọng nhất, nhớ kỹ lời ta nói."
Hắn mím môi, như đang suy nghĩ điều gì, ta cũng không giục.
Chỉ thấy hắn nắm túi thơm càng lúc càng chặt, ta liền đưa tay kéo hắn lại gần.
Hắn thoáng ngỡ ngàng, ta bảo:
"Tu nhi, đừng cứ mãi bóp túi thơm như thế, để người ta nhìn ra con đang nghĩ gì đấy."
Hắn gật đầu mạnh: "Con biết rồi. Tạ ơn Canh nương nương."
18
Các hoàng tử đánh nhau, dù không tham gia thì cũng bị vạ lây, đều phải bị phạt chép sách.
Ta ngồi bên cạnh Thất hoàng tử, không khỏi nhớ đến những ngày trước kia mình bị phạt chép sách, đúng là một đôi huynh đệ đồng cảnh ngộ.
Chỉ là, Thất hoàng tử tập trung hơn ta năm xưa nhiều, không giống ta cứ chốc chốc lại nghịch cái này, chạm cái kia.
Thất hoàng tử ngáp một cái, rồi dụi mắt, trông có vẻ đã buồn ngủ.
Ta thấy vậy bèn bảo hắn đi nghỉ.
Thất hoàng tử lại ngập ngừng:
"Nhưng những cái này mai phải nộp rồi, con vẫn chưa chép xong."
Hắn cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, trông thật khiến người ta xót xa.
Ta lật xem những gì hắn đã chép, trong lòng thầm ước lượng, dẫu có thức trắng đêm cũng không thể xong nổi.
Dù sao cũng mới học, tốc độ tự nhiên không bằng người khác.
Nghĩ vậy, ta bèn nhẹ giọng giảng giải cho hắn hiểu.
Nghe xong, Thất hoàng tử liền đỏ hoe cả mắt, giọt lệ to bằng hạt đậu nói rơi là rơi, thấm nhòe cả nét mực trên giấy.
Ta vội vàng giúp hắn lau nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành: "Con thật sự muốn viết thì cứ viết."
Hắn dụi vào lòng ta, nói nhỏ:
"Nhưng mà con chép không kịp, đến sáng cũng không kịp."
"Vậy phải làm sao đây?"
Hắn vừa nức nở vừa nói không muốn viết nữa.
Hồng Trần Vô Định
Thấy cảm xúc hắn dần ổn lại, ta bèn kéo hắn ra ngoài, dỗ đi nghỉ.
Dỗ hắn ngủ xong, ta cũng thấy mệt rã rời.
Bội Lan giúp ta tháo chuỗi ngọc, khẽ nói: "Nếu bệ hạ trách tội thì phải làm sao?"
Ta nhìn vào gương, thấy chính mình cũng phảng phất nét mỏi mệt:
"Hài tử còn nhỏ, dẫu có trách cũng chỉ mắng đôi câu thôi."
Con ruột của mình, lẽ nào chỉ vì chưa chép đủ bài phạt mà ra tay đánh?
Hoàng đế không đến nỗi làm cái chuyện mất thể diện như thế.
Huống chi, đối với Thất hoàng tử, hắn ta vốn chẳng để tâm mấy, đứa con nuôi kiểu thả trôi, có chậm rãi cũng chẳng sao.
Quả nhiên đúng như ta đoán, Thất hoàng tử mang bài chép nộp lên, hoàng đế chỉ hỏi qua một câu.
Nghe hắn giải thích xong liền cho lui.
Sự khoan dung ấy khiến Thất hoàng tử hiểu nhầm, mấy ngày liền vui vẻ vô cùng.