Việt Vô Cữu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-26 09:09:25
Lượt xem: 713

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7

 

Cứ như , ngày tháng dần trôi qua một cách yên trật tự.

 

Từ ngắt lời mặt bao , Triệu Ngọc Hoa cũng chẳng tìm đến phân bua, chỉ một lòng vùi đầu công vụ.

 

Ban đêm cũng bước chân đến phòng , mà trực tiếp sang chỗ hai tiểu là Lưu thị và Tô thị.

 

Dần dà, trong phủ bắt đầu lời đồn đại, rằng thế t.ử sủng ái.

 

Ta coi như thấy, dù mỗi sáng vẫn tới dùng điểm tâm cùng , xem như vẫn giữ cho một phần "thể diện".

 

Ta , Triệu Ngọc Hoa là đang "trừng phạt" , nhụt nhuệ khí của .

 

cầu còn , vốn dĩ cũng chẳng tâm trí mà ứng phó với .

 

Mỗi ngày, đều sai tiểu trù phòng vài món hợp khẩu vị cho Vân tỷ nhi và Hữu ca nhi, cẩn thận quan tâm đến việc ăn mặc sinh hoạt của hai đứa.

 

Nhân tiện cũng để chúng dần thiết với phụ .

 

Ban đầu, Hữu ca nhi đối diện với Triệu Ngọc Hoa thì căng thẳng đến nỗi dám động cả đôi đũa.

 

Vài ngày , mới bắt đầu dám lác đác vài câu, chí ít cũng thể thốt " ăn bánh bao" " uống cháo kê", dần dần cũng còn lắp bắp nữa.

 

Hài t.ử còn nhỏ, dễ chịu ảnh hưởng và dẫn dắt từ lớn.

 

Huống hồ trẻ con đều mang tấm lòng tôn kính yêu thương, chẳng đứa nào thực sự chán ghét phụ ruột .

 

chỉ lúc mặt hai đứa nhỏ mới tỏ dịu dàng ôn hòa.

 

Đợi đến khi chúng rời , lập tức lạnh mặt, liếc mắt Triệu Ngọc Hoa lấy một .

 

Dù cho Triệu Ngọc Hoa trầm già dặn thế nào nữa, gặp sự trái ngược rõ rệt như thế cũng khó mà cảm thấy gượng gạo.

 

Có một , Vân tỷ nhi tặng một chiếc dây kết con bé tự tay , tuy còn vụng về thô ráp, nhưng khen ngợi dứt miệng.

 

"Đẹp quá, thật . Vân nhi là tặng mẫu ?" Ta hỏi.

 

Vân tỷ nhi đỏ mặt đáp: "Vâng."

 

Ta đưa dây kết cho Triệu Ngọc Hoa, :

 

"Chàng xem, Vân tỷ nhi nhà chúng khéo tay tinh tế, giống hệt tỷ tỷ hồi nhỏ!"

 

Triệu Ngọc Hoa vốn quen với việc chỉ chuyện với khi mặt hai đứa nhỏ, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

 

Ta liếc mắt hiệu thêm vài lời, giọng phần uy h.i.ế.p: 

 

"Phu quân, thấy đúng ?"

 

Triệu Ngọc Hoa liếc một cái, mới chịu mở miệng: "Vân tỷ nhi ."

 

Vân tỷ nhi quả nhiên vui vẻ, trong trẻo : "Về con sẽ cho phụ một chiếc nữa!"

 

Hữu ca nhi liền hét lên: "Tỷ tỷ, cũng , cũng !"

 

Vân tỷ nhi gì, chỉ lặng lẽ lui về xuống chỗ cũ.

 

8

 

Ta sớm nhận , hình như Vân tỷ nhi chút ưa Hữu ca nhi.

 

Theo lẽ thường, bọn chúng là tỷ ruột thịt, đều mất , hẳn nên thiết gắn bó mới đúng.

 

Cớ thành như thế?

 

Đang ngẩn suy nghĩ, thì hai đứa trẻ hầu dẫn .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/viet-vo-cuu-fhyx/chuong-2.html.]

Triệu Ngọc Hoa rời , mà gọi : "Phu nhân?"

 

Hử, còn ?

 

Ta khẽ nhíu mày: "Phu quân còn chuyện gì dặn dò?"

 

Triệu Ngọc Hoa giận, trái còn tỏ hứng thú, hỏi:

 

"Về , thể gọi tên tự của nàng là Vô Cữu ?"

 

Hắn ?

 

Hồng Trần Vô Định

Ta nhướng mày, đáp: "Phu quân gọi gì thì gọi, chỉ là một cái tên thôi mà."

 

Triệu Ngọc Hoa điềm nhiên :

 

"Vô Cữu, nàng và là phu thê, cần khách khí như . Nàng cũng thể gọi là Ngọc Hoa."

 

Thấy đáp, nhẹ giọng :

 

"Thời gian nàng mới về phủ, việc đều , đều thấy. Ban đầu còn lo lắng… khi tỷ tỷ nàng qua đời, hai đứa nhỏ sẽ chịu thiệt, ngờ nàng quan tâm đến mức …"

 

Đấy, ngay cả một con ch.ó cũng còn lòng, phân rõ đúng sai.

 

Ta nhạt giọng : "Phu quân quá lời, đây đều là việc nên ."

 

Triệu Ngọc Hoa thấy chịu gọi tên , tự giễu, :

 

"Thôi , ngày tháng còn dài, nàng tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, sẽ bao dung thêm chút.

 

" nàng cũng nên nhớ, chớ ỷ sủng mà sinh kiêu, vợ , nên lấy *ôn lương cung kiệm gốc…"

 

(*ôn lương cung kiệm: ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm)

 

Còn hết, "cạch" một tiếng đặt chén xuống bàn:

 

"Thiếp còn việc, xin thứ cho tiếp."

 

Thần kinh ! Ai mà rảnh lải nhải mãi như thế chứ!

 

Ngay cả ngoại tổ của cũng chẳng nặng mùi "phụ " như !

 

9

 

Trong lòng vẫn canh cánh chuyện của Vân tỷ nhi và Hữu ca nhi, liền nhẹ bước tới chỗ ở của Hữu ca nhi.

 

Đám nha Tống thị dẫn Hữu ca nhi hoa viên chơi.

 

Ta gật đầu, lập tức theo tới hoa viên.

 

Vừa tới cửa hoa viên, thấy tiếng cãi vã của hai đứa trẻ vang từ bên trong.

 

"Đây là của !"

 

"Ngươi là của thì đồ của ngươi cũng là của !"

 

"Đây là mẫu tặng!"

 

"Ngươi lấy mẫu ! Mẫu ngươi c.h.ế.t , kế của ngươi!"

 

Nghe đến đó, lửa giận trong lòng bốc lên, bước nhanh trong, liếc mắt thấy trưởng t.ử của nhị phòng là Thông ca nhi đang tranh đồ với Hữu ca nhi.

 

Thông ca nhi lớn hơn Hữu ca nhi hai tuổi, vóc dáng rõ ràng cao lớn hơn.

 

Hắn giật khối cửu liên trong tay Hữu ca nhi, còn hung hăng đẩy thằng bé một cái.

 

Hữu ca nhi ấm ức đến mức nước mắt lưng tròng, hốc mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.

 

Thế mà Tống thị cùng mấy nha bên cạnh dường như quen với cảnh , chỉ an ủi Hữu ca nhi, trong viện còn nhiều món đồ chơi khác.

Loading...