Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Về Nhà - 4

Cập nhật lúc: 2025-09-11 05:11:05
Lượt xem: 1,684

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo lời kể thì đường, giơ cao tấm ảnh của , thấy qua đường là hỏi, cho dù về phát điên, cũng vẫn nắm chặt lấy mà gặng hỏi:

 

“Anh/chị thấy con gái ? Nó gương mặt tròn tròn, đôi mắt to, nhỏ nhắn thế , đáng yêu.”

 

Cha thì màng việc ăn khởi sắc, mái tóc hoa râm rụng từng nắm, ngủ cũng ngủ ở cửa ga tàu, chỉ sợ một ngày nào đó trở về mà ông bỏ lỡ.

 

Đến năm thứ tư khi mất tích, chịu nổi đau khổ mà .

 

Tháng ba năm , cha giường bệnh, nghiêng đầu chịu trai, khi trút thở cuối cùng vẫn lặp lặp :

 

“Nhất định tìm em gái, đưa em gái con về nhà…”

 

……

 

Kiếp , trở về kịp, thật , thật sự quá .

 

Bóng dáng ba vẫn là sắc màu sống động, chứ bức ảnh đen trắng lạnh lẽo treo tường.

 

Giây tiếp theo, liền rơi vòng tay ấm áp của .

 

Bà ôm chặt lấy , thành tiếng, nước mắt thấm ướt mái tóc .

 

“Hinh Hinh, bảo bối của , con …”

 

Đôi mắt sưng đỏ đến mức mở nổi, tóc cha thì bạc hết, nhưng cũng lốm đốm vài sợi trắng.

 

“Con chạy ? Có chúng lo lắng đến thế nào ?!” Ông tiến gần, bàn tay giơ cao với chút giận dữ.

 

cứ nghĩ cha sẽ đánh một trận cho hả giận, sợ hãi mà nhắm chặt đôi mắt.

 

Thế nhưng, cuối cùng bàn tay chỉ khẽ đặt xuống, xoa nhẹ đầu , như xác nhận tất cả đây đều là thật.

 

Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của cha lúc nghẹn ngào run rẩy: “Con về là , về là .”

 

Chỉ vỏn vẹn mười mấy ngày, nhưng bóng lưng họ dường như còng xuống ít.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Bao nhiêu cảm xúc dồn nén suốt dọc đường nay ùa khỏi lồng ngực, đem tất cả chua xót và sợ hãi nuốt xuống cổ họng, chỉ hóa thành một câu:

 

“Hinh Hinh về nhà .”

 

Trọng sinh một đời, cuối cùng cũng trở về.

 

Cách đó vài mét, trai lớn hơn vài tuổi đang ngập ngừng.

 

Mười mấy ngày dằn vặt khiến đối mặt thế nào với đứa em gái lạc mất.

 

chạy , nắm chặt lấy tay , ngọt ngào gọi một tiếng như xưa:

 

“Anh ơi.”

 

Anh nghẹn ngào, giọng run run, ôm chặt lấy :

 

“Hinh Hinh, là của , tất cả là của . Anh nên vì lấy đồ mà buông tay em . Về sẽ bao giờ buông tay em nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ve-nha-tzfj/4.html.]

 

“Không trách , chuyện liên quan đến .”

 

Câu , nợ quá lâu .

 

ngẩng đầu, thẳng về phía một bóng dáng đang cúi lưng định lén lút bỏ , lập tức lớn tiếng vạch mặt:

 

“Bà nội, bà ? Nếu bà , thì cháu sẽ bà.”

 

“Hề hề…” Bà khựng bước, gượng:”Hinh Hinh thể trở về đúng là chuyện vui lớn, bà nội đây chẳng định lấy cái chậu than về xua đuổi tà ma cho con …”

 

Ba dần bình tĩnh , giọng điệu của cũng cảm nhận điều gì đó bất thường.

 

nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ bà:

 

“Bà nội, hôm cháu bắt bà chung với bọn buôn , còn với bọn họ hãy bán Hinh Hinh núi sâu?”

 

Khuôn mặt hiền từ của bà nội thoáng chốc xanh tím xen lẫn, cố gắng dùng giọng lớn át sự chột trong lòng:

 

“Con nhóc linh tinh cái gì thế?! Sao bôi nhọ bà nội như !”

 

Bà tức giận đập mạnh tay xuống bàn bên cạnh:

 

“Phương Vũ, xem nuông chiều con gái thành thế ! Những ngày Hinh Hinh mất tích, đêm nào cũng ngủ . Giờ thì , già thế mà còn một con nhóc vắt mũi sạch chĩa mặt mắng chửi!”

 

Cha một lời, chỉ chăm chú chằm chằm bà, dường như dám tin rằng vốn luôn thương cháu thể bán chính đứa cháu ruột của .

 

“Chuyện …” Mẹ cũng , xổm xuống hỏi kỹ: “Hinh Hinh, con nhầm ?”

 

“Không.” từng chữ từng chữ rõ ràng: “Bà nội còn , con gái là đồ lỗ vốn, sớm muộn gì cũng là nhà khác, bán con thì ba thể cho bà nhiều tiền phụng dưỡng hơn.”

 

Một đứa trẻ thì thể tự bịa những lời cay nghiệt như thế.

 

Nghe , sắc mặt cha lập tức đen kịt như đáy nồi:”Mẹ! Bao năm nay con bạc đãi ? Mỗi tháng đưa tiền chẳng đủ ? Nếu đủ thì cứ với con, bán con gái của con?!”

 

“Nó là cháu gái ruột của đấy! Mẹ!”

 

Cha dốc hết sức lực mà nắm chặt lấy vai bà nội, răng cắn chặt đến phát run.

 

Bà nội bóp đau, ánh mắt lóe lên vẻ oán độc.

 

“Phương Vũ, tao nuôi mày uổng phí !” Nói xong, bà bỗng phịch xuống đất, gào om sòm: “Ôi trời ơi, đứa con bất hiếu , tao cực khổ nuôi mày từng thìa cơm từng ngụm nước, giờ mày lớn đánh cả ruột !”

 

Cha vốn hề bất hiếu. Bác cả ăn , tiền phụng dưỡng cho bà bộ đều là một cha gánh. Mỗi tháng một ngàn, từng thiếu một xu.

 

“Không nhận ruột, quan tâm đến ruột, suốt ngày chỉ quanh con bé , nuôi con gái thì ích gì chứ.” Bà nội càng càng kích động: “Nếu nó là tai họa thế , thì ngay từ lúc mới sinh tao nên bán nó !”

 

“Cút!!” Cha giận đến cực điểm, bàn tay giơ cao run rẩy trong trung vài giây, cuối cùng chỉ đầu : “Mẹ, con đánh . thể chuyện thế , thì xứng nữa . Từ hôm nay trở , con con của , cũng còn là của con nữa. Sống c.h.ế.t thế nào, đều chẳng còn liên quan đến con!!”

 

lúc , trong nhà bỗng truyền một giọng :

 

“—Đủ .”

 

Là ông nội vốn hiếm khi xuất hiện.

Loading...