Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Về Nhà - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-11 05:10:46
Lượt xem: 1,810

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bé con, cháu nhà ?”

 

“Cháu .”

 

gật đầu.

 

Sao thể chứ? Đó là ngôi nhà mà ngày đêm thương nhớ.

 

Kiếp , cho dù đầu óc mơ hồ, thậm chí đến khi chết, vẫn nhớ rõ về nhà.

 

Chỉ tiếc là lúc trở về muộn, ba còn nữa, trơ mắt trai c.h.ế.t , mà chẳng thể gì.

 

May mắn , kiếp cuối cùng cũng thể đặt chân lên con đường trở về nhà.

 

nghiêng đầu, phong cảnh ngoài cửa sổ toa tàu, nước mắt chớp mắt rơi lã chã xuống.

 

Ba … nhất định chờ con trở về.

 

Vị bác sĩ trẻ mặc vest họ Chu, là du học sinh y khoa ở Mỹ, mới về nước thì gặp cảnh tượng hỗn loạn .

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Khi hỏi chú chịu tin tưởng , chú chỉ mỉm .

 

“Nếu thật sự như cháu , thì đó là cả cuộc đời của các cháu.”

 

“Còn nếu là hiểu lầm, thì chỉ cần xin một câu là .”

 

nếu đó là sự thật, thì việc cứu các cháu chính là cứu lấy cả cuộc đời, còn cứu một gia đình đang tan vỡ. học y chẳng cũng là để cứu ? Đây cũng là một cách cứu .”

 

“Cảm ơn chú…”

 

Khi tàu đến ga, Chu cũng xuống sân ga cùng chúng .

 

Anh ngờ chúng đều ở thành phố A.

 

lắc đầu: “Nhà cháu ở đây, còn em trai thì cháu cũng rõ.”

 

“Vậy bây giờ hai đứa định , để chú đưa .”

 

do dự mà dừng bước.

 

Theo lý mà , bây giờ nên tin tưởng bất kỳ ai.

 

Bác sĩ Chu dường như sự cảnh giác trong mắt , liền xoa nhẹ đầu , từ trong túi lấy một tấm thẻ sinh viên.

 

“Xem , đừng sợ, chú chỉ lo hai đứa gặp chuyện, đến lúc đó chú cũng chẳng thể cứu nữa !”

 

Chú Chu bận, đưa chúng đến nơi cần đến vội vã rời .

 

Trước khi , chú nhét tay mấy gói sôcôla: “Nhóc con, chúc đường bình an.”

 

Ngước lên gương mặt hiền hòa của chú , trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.

 

Thế giới tuy đầy rẫy những vết thương chằng chịt, nhưng vẫn luôn lặng lẽ vá lành từng chút một.

 

Cứ như , chúng bình an đến đồn cảnh sát.

 

thể khai rõ ràng địa chỉ nhà nên nhanh ghi nhận.

 

với thì khác.

 

Có vẻ như còn học , suốt dọc đường ngoài gọi “chị” thì chẳng thốt thêm lời nào.

 

Khi sốt ruột thì chỉ cúi đầu gặm ngón tay, manh mối gì.

 

Cảnh sát Giang phụ trách thẩm vấn khẽ thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ve-nha-tzfj/3.html.]

 

“Đứa lớn điều tra rõ , nhưng còn đứa nhỏ … chúng nên xử lý thế nào đây?”

 

Cậu bé đôi mắt long lanh, ướt sũng , bàn tay nhỏ khẽ kéo áo : “Chị…?”

 

Lý trí mách bảo , lúc việc quan trọng nhất là về nhà.

 

gương mặt non nớt đầy căng thẳng , lòng vẫn mềm nhũn .

 

thở dài, sang với cảnh sát Giang:

 

“Cô ơi, phiền cô đưa cả hai chúng cháu về, nếu tin tức thì nhờ báo về nhà cháu.”

 

Thôi, dẫn đến đây , cũng ngại thêm một đoạn đường.

 

Để tránh nhiều đứa trẻ nữa hại, miêu tả chi tiết đặc điểm của bọn buôn cho cảnh sát Giang.

 

Cảnh sát Giang trình bày rành mạch, thì vô cùng kinh ngạc.

 

“Bé con, con nhớ rõ đến ?”

 

“Bởi vì chỉ chút nữa thôi, con còn cơ hội gặp ba nữa .”

 

siết chặt nắm tay, rũ thấp hàng mi, đáy mắt tràn đầy hận ý.

 

Cậu bé cũng theo cùng trở về.

 

Trời tối, nhưng thể chờ thêm nữa, chẳng dừng chân lấy một khắc, lập tức chạy về quê nhà.

 

Nhiều năm , vẫn thường thầm may mắn, may mà khi kịp trở về.

 

Con đường làng lầy lội, tầm ba bốn giờ sáng đa nhà đều tắt đèn ngủ say, chỉ một nơi còn sáng ánh đèn.

 

Vừa bước xuống xe, ngoài bức tường, liền thấy giọng khiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

“Phương Vũ, cả mày một mối quen, bỏ hai vạn thì thể lo liệu, ba ngày nữa là tìm Hinh Hinh!”

 

Cha mặt mày khốn khổ: “Mẹ, con thật sự lừa , con mà đủ hai vạn thì con đưa ngay !”

 

Thời , trong cả huyện cũng chẳng mấy ai là “vạn phú”, ông để xoay tiền đây?

 

“Không đủ tiền thì bán xưởng , vay thêm bà con lối xóm, chẳng cũng đủ ?”

 

Ông bác cả giả nhân giả nghĩa của còn vẻ lo lắng:

 

“Hinh Hinh ở bên ngoài thêm một ngày chúng càng lo lắng, bọn buôn còn c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n bọn trẻ…”

 

Tại bà nội bán , còn cấu kết cùng bác cả tiếp tục lừa gạt cha tiền nữa chứ?!

 

Nghe đến đây, tức giận đến nghiến răng ken két, đập mạnh cửa, lớn tiếng gào:

 

“Ba, , đừng tin bọn họ!”

 

02

 

ánh mắt dừng , nặng nề đến mức khiến khó mà nhấc nổi bước chân.

 

ngây ngốc những cận kề ngay mắt, dần dần lấp đầy trống trong ký ức.

 

Nếu tính cả kiếp , thì hai mươi năm gặp cha .

 

Kiếp khi c.h.ế.t trở về nhà cánh cổng dán chữ “Phúc”, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác gần quê mà ngại ngùng.

 

Khi đó lấy hết dũng khí mới dám nhà, nhưng phát hiện cửa nhà đóng chặt, đó còn phủ bụi dày. Nghe ngóng xung quanh hàng xóm mới : lúc cha trai vẫn đang khắp nơi tìm .

 

Loading...