VÂN THƯỜNG - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:00:52
Lượt xem: 282

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy là thương hộ hèn mọn nhưng nghĩ rằng lo cơm áo, cũng cuộc hôn nhân quá tệ.

 

Vậy là một lòng ngây thơ mù mịt, bước chân cửa nhà , thê tử khác.

 

Ta chẳng toan tính, cũng chẳng quen thủ đoạn.

 

Chưa từng nghĩ đến chuyện Sở Liêm Sinh sống phóng túng bên ngoài, phong hoa tuyết nguyệt, khiến cô độc nơi khuê phòng, vây công.

 

Hắn vi phạm luân thường, thông d.â.m với phụ nhân phu quân, ông trời trách phạt, một trận phong hàn đoạt mạng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.

 

lôi cả cảnh đầy tớ phản bội vì tham của, cùng họ hàng Sở gia vốn thèm khát gia sản lấy cớ con nối dõi, ép khỏi nhà.

 

Mây mù giăng dày, gió bấc tuyết lạnh.

 

Ta lột sạch trâm vòng châu ngọc, chỉ mặc đơn y, ném xuống bậc đá phủ đầy sương tuyết.

 

Cái lạnh thấu xương tan trong nhiệt độ cơ thể, ngấm da thịt là thứ lạnh lẽo cả đời quên .

 

Không cần lời mỉa mai, cũng chẳng cần tiếng chê .

 

Chỉ một cánh cửa đóng chặt, cũng đủ để nhạo đem vận mệnh phó thác trong tay khác, nực kể xiết.

 

Lòng vì lợi mà động.

 

Trước hiểu, kiếp nạn đó tự ngộ , học cần sư truyền, rành rẽ đến mức lửa cháy lò son.

 

Ngày thứ hai gả Từ gia, cố tình ướt chiếc rương đựng sổ sách phận, lấy cớ đảm đương việc nhà, lừa Từ Thế Khôn giao cho chưởng quản trở .

 

Gia nghiệp Từ gia lớn, xưa nay chẳng mấy khi đặt đám bà tử trong phủ mắt.

 

Hắn ngờ, đám giỏi giở trò khua môi múa mép, giỏi thổi gió thành bão, khi còn hơn cả những phu tử miệng lưỡi lưu loát Kim Loan điện.

 

Hôm , kiệu hoa là từ cửa lặng lẽ phủ giờ ngọ khi vắng .

 

Từ Thế Khôn hiển nhiên vẫn e dè việc trong thành Thượng Châu nhớ chuyện cũ, nhắc đến bộ dáng thảm hại ngày xưa của .

 

Chỉ mong ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, âm thầm thưởng thức là đủ.

 

Thế nhưng thứ tình ý động lòng trời như , thể chỉ ngọc sáng trong bóng tối, thấy ánh dương?

 

Ta cố ý gợi mở đôi chút, chỉ trong một đêm, đám bà tử đem chuyện phong lưu trong Từ phủ truyền khắp phố phường.

 

Sáng sớm hôm , Liễu Như Mi quả nhiên đến như hẹn.

 

Trên cổ còn vết hôn đỏ sậm, đến mặt mà thị uy.

 

Nàng đắc ý thôi:

 

“Ta tỷ tỷ luyến tiếc vẻ vang chủ mẫu, đem giấu kín trong phủ, giấu thật kín, đáng tiếc , giờ cả thành Thượng Châu đều hồi phủ .”

 

Dám dắt nam nhân lạ sân nhà phu quân, Liễu Như Mi là kẻ cậy dung mạo khuynh thành, xưa nay chẳng đặt lễ giáo thế tục mắt.

 

Nàng lấy việc nam nhân vây quanh váy vui, coi chuyện dẫm lên những nữ nhân khác kiêu ngạo.

 

Hôm , khi các bà tử lệnh , liền sang sân nàng mà xỉa xói.

 

Vừa rằng chỉ cần còn là chủ mẫu một ngày, nhất định sẽ khiến nàng giam chân trong viện, đừng hòng bước lên chính đường.

 

Nàng lập tức lấy đồ đút lót, thu phục đám đó giúp sức cho .

 

Lúc ngẩng đầu kiêu ngạo, cằm cao đến độ tưởng như sắp chạm mái ngói, đủ thấy nàng lòng thế nào với tiếng tăm chỉ một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thuong/4.html.]

O Mai d.a.o Muoi

Mãi cho đến khi Từ Thế Khôn sa sầm mặt bước .

 

Chẳng chẳng rằng, một chén quăng thẳng xuống đất, tan tành cơn giận ngùn ngụt.

 

7

 

Liễu Như Mi cả kinh thất sắc.

 

Nàng hấp tấp thu bộ dáng đắc ý, trong ánh mắt lộ rõ hoảng hốt, rõ cơn giận của Từ Thế Khôn từ mà đến, cũng bắt tâm ý đang dốc lòng tra xét, quyết tìm cho kẻ tiết lộ phong thanh.

 

Tuy lòng chột nhưng nàng cũng nhanh chóng thu liễm, đưa ánh mắt lanh lợi đảo qua mặt một vòng, thốt lên lời lẽ đổi giọng, tự chứng trong sạch, khiến liên tưởng m.ô.n.g lung:

 

“Thiếp nguyện buông bỏ phủ quyền quý, theo Khôn lang về rửa tay , lấy nửa đời còn đền đáp ân tình. Vậy thì còn sợ chi lời gièm pha.”

 

“Tỷ tỷ là chủ mẫu, hành xử như cũng gì quá đáng. Ngoài lắm lời ong tiếng ve, cùng lắm thì cũng chỉ phun nước miếng mà thôi, gì ghê gớm .”

 

Miệng nàng gì, mà giọng thì nghẹn ngào, đôi mắt kịp chớp ngấn lệ dàn dụa.

 

Từ Thế Khôn đau lòng chịu , giận dữ chỉ , lớn tiếng quát:

 

“Vệ thị! Ta vì thấy nàng xuất danh môn, trọng tình trọng nghĩa, lo liệu đại cục nên mới cưới về kế thất. Nào ngờ nàng là hạng nữ nhân tâm cơ thâm hiểm, khiêu khích thị phi, khiến gia đình bất hòa!”

 

Hắn để phân trần nửa câu, một mực định tội, chắc chắn việc là do bày mưu sắp đặt.

 

Lời , quả thực sai.

 

chỉ tay mũi , nổi giận đùng đùng, từng chữ kết tội chỉ thỏa mãn bản trong chốc lát mà chẳng nghĩ đến lợi ích của kẻ khác.

 

Khi chỉ .

 

Lợi ích? Lợi ích của ai?

 

Được mất? Là mất của ai?

 

Cớ tự hỏi, những gì truyền ngoài, chữ nào là bịa đặt?

 

Hắn giả vờ vì Liễu Như Mi mà bất bình, kỳ thực trong lòng chỉ lo tổn hại thanh danh bản .

 

Thế thì thể để mặc giẫm nát tình nghĩa chân?

 

Nước sôi rót, lá trong ấm kích đến hỗn loạn.

 

Ta bưng chén nóng hổi, tỏa hương thanh mát, hiệu bằng mắt với bà tử đang ngoài cửa.

 

Chẳng cần mở lời, các bà tử lĩnh hội ý, bước chính đường, cất giọng cung kính mà dõng dạc bẩm rõ đầu đuôi:

 

“Phu nhân để tiểu xuất đầu lộ diện, đó cũng là vì lòng . tiểu tính tình cao ngạo, chẳng cam tâm giam hãm trong phủ. Chúng nô tỳ đành chiếu theo quy củ mà việc thôi.”

 

Câu cuối cùng mới là chỗ tinh diệu, đúng đủ:

 

Không cam tâm giam hãm trong phủ.

 

Chẳng ... còn mong ngoài câu dẫn ong bướm?

 

Liễu Như Mi tức thì quỳ sụp xuống đất, nét mặt bi thương tột độ, lớn tiếng kêu oan, rằng vu hãm nàng .

 

Thế nhưng các bà tử sớm chuẩn .

 

Ngay đó liền trình lên trâm vòng nàng dùng để hối lộ, bày thành một hàng ngay mặt Từ Thế Khôn.

 

Loading...