VĂN THÙ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-26 16:47:18
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Diễm là hội trưởng hội học sinh của trường Đại học Thanh Lâm, đồng thời cũng là học sinh đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc. Anh ấy giỏi mọi thứ, nhưng có một điểm trừ ở anh ấy là mắt luôn dính chặt vào Văn Thù. Văn Thù không biết điều gì ở cô đã thu hút một anh chàng đẹp trai như Ôn Diễm. Cô luôn cảm thấy nếu Ôn Diễm thích cô thì cô sẽ luôn bị mọi người nhìn vào. Cảm giác này khiến Văn Thù rất khó chịu. Vì vậy, để tránh bị mọi người chú ý, Văn Thù sẽ bỏ chạy ngay khi nhìn thấy Ôn Diễm. Ôn Diễm đang cầm trên tay một cốc sữa đậu nành còn ấm và chiếc bánh mì mà cô yêu thích. Văn Thù cảm nhận được xung quanh có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, có chút ngượng ngùng nói: “Ừm... tôi đã ăn sáng ở nhà rồi.”

Ôn Diễm không ép Văn Thù nhận bữa sáng do mình chuẩn bị, nhưng vẻ mặt vẫn có chút thất vọng. Cậu mỉm cười nói với Văn Thù: “Vậy thôi cậu lên lớp đi.” Nhìn Ôn Diễm như vậy làm Văn Thù càng cảm thấy có lỗi, cuối cùng đành nhận lấy sữa đậu nành và bánh mì từ trong tay cậu ta, “Cám ơn cậu.” Nói xong cô chạy vào lớp. Ôn Diễm nhìn bóng lưng Văn Thù đang vội vã. Cậu ta nở một nụ cười tươi tắn. Cảnh tượng này nhanh chóng truyền đến tai người khác. Chỉ là một lần đưa bữa sáng bình thường nhưng đã bị đồn thành Ôn Diễm tỏ tình Văn Thù bằng bữa sáng tình yêu và Văn Thù cũng chấp nhận lời tỏ tình của Ôn Diễm.

Văn Thù và Ôn Diễm đều không thuộc tuýp người để ý chuyện bát quái trong trường, cho nên cũng không biết có lời đồn như vậy để đứng ra giải thích. Cho dù Văn Lâm có hỏi tới, Văn Thù cũng chỉ nói không có chuyện gì xảy ra cả. Ai mà không biết Ôn Diễm đã công khai theo đuổi Văn Thù kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mới nhập học. Điều này vẫn khiến nhiều người ghen tị đỏ mắt, nhưng không còn cách nào khác, Ôn Diễm vốn nổi tiếng trong trường vì đẹp trai lại học giỏi. Cậu ấy là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái nên rất nhiều người muốn đưa quà và gửi thư tình cho cậu ta. Nhưng ai gửi thư tình, tỏ tình trực tiếp hay bí mật mua đồ ăn đều bị Ôn Diễm từ chối.

Mặc dù Ôn Diễm không vứt đồ ăn đi, nhưng việc cậu để bạn cùng phòng ăn hộ còn tàn nhẫn hơn là vứt đi. Chỉ khi Ôn Diễm đối mặt với Văn Thù, khuôn mặt vô cảm của cậu mới lộ ra nhiều biểu cảm mà bình thường không thấy được. Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai hoa khôi của trường, cũng là một trong những người theo đuổi Ôn Diễm. Hơn nữa, gia đình cô ta rất giàu có, không ai dám động đến cô ta. Ngoại trừ những lời nói nhẹ nhàng. Trong số các nam sinh, chỉ có Ôn Diễm dám nhắm mắt làm ngơ trước hoa khôi Triệu Đình. Trong số các nữ sinh, chỉ có Văn Thù là không sợ động chạm gì đến hoa khôi của trường. Triệu Đình đã nhiều lần đến chia rẽ Ôn Diễm và Văn Thù nhưng không có cách lay chuyển tới mối quan hệ của hai người. Một ngày nọ, Triệu Đình cố tình hẹn Ôn Diễm và Văn Thù gặp nhau tại cùng một địa điểm, lý do là cô ta muốn xin lỗi vì những lời nói trước đây của mình với 2 người. Nhưng cô ta lại đưa hai khung giờ khác nhau. Khi Văn Thù đến nơi, cô đã nhìn thấy Triệu Đình và Ôn Diễm ở đó. Triệu Đình dường như đã cấu kết với Thạch Đầu. Ngay khi Văn Thù đến, Triệu Đình đang vấp ngã vào vòng tay của Ôn Diễm.

Văn Thù bây giờ đã hiểu Triệu Đình muốn làm gì, trước giờ Văn Thù chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Đình sẽ thực sự hối hận mà xin lỗi cô. Ôn Diễm nãy giờ im lặng đỡ Triệu Đình cũng đã lên tiếng: "Triệu Đình, cậu đang giẫm lên chân tôi đó." Triệu Đình ngay lập tức đứng dậy và thấy chân của Ôn Diễm vốn không bị đạp trúng. Ôn Diễm vội vàng lùi bước giữ khoảng cách với Triệu Đình rồi hỏi: “cậu định nói gì với tôi thế?”

Cô ta lập tức dùng giọng sặc mùi trà xanh nói: "Ôn Diễm, tôi đã thích cậu từ lâu rồi, cậu thật sự không rung động với tôi sao? Văn Thù kia không xinh đẹp bằng tôi, gia thế cô ta cũng không giàu có như tôi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thu/chuong-10.html.]

Sắc mặt Ôn Diễm lập tức tối sầm, ngắt lời: “Triệu Đình, cậu có biết bây giờ cậu đang nói cái gì không? Tôi thích Văn Thù và tôi không có một chút nào thích cậu cả?" Văn Thù cau mày lắng nghe, dường như cô rất quan tâm đến những gì Ôn Diễm nói. 

Triệu Đình từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, những người xung quanh đều nịnh hót vì gia thế của cô ta. Đây là lần đầu tiên cô ta bị từ chối. Cô ta không quan tâm Ôn Diễm có thích mình hay không, cô ta chỉ muốn chia rẽ để Ôn Diễm không thích Văn Thù nữa mà thôi. "Tôi biết tôi đang nói gì. Văn Thù chưa bao giờ từ chối cậu hay nói thích cậu. Cậu không cho rằng cô ta đang muốn cho cậu làm lốp dự phòng sao?" Nghe Triệu Đình nói xong đồng tử của Ôn Diễm co rút lại. Đối với người nói xấu Văn Thù trước mặt cậu như vậy, cơn tức giận đã dồn nén bấy lâu không thể kìm nữa mà bùng phát: "Triệu Đình, xin hãy nghe kĩ lời tôi nói. Người tôi thích là Văn Thù. Dù Văn Thù có thích tôi hay không cũng không liên quan gì đến cậu. Tôi thích cô ấy là đủ rồi, tôi cũng khuyên cậu nên biết lễ độ một chút, nếu không người khác nghe được những lời này, người ta sẽ nói cậu ỷ giàu mà hống hách.”

Văn Thù đang đứng khoanh tay hóng chuyện không nhịn được khẽ cười. Ôn Diễm nghe được giọng của Văn Thù thì lập tức quay đầu lại, nhìn thấy cô đang dựa vào tường, mắt cô cong cong cho thấy cô rất vui vẻ. Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Ôn Diễm. Cậu ấy sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ra điều gì đó khi nhìn thấy Triệu Đình đang tức giận. Thấy mục đích của mình không đạt được, Triệu Đình không để bọn họ cười nhạo nên cô ta lập tức che mặt bỏ chạy. Ôn Diễm mỉm cười đi tới trước mặt Văn Thù cố ý hỏi: “Triệu Đình kêu cậu tới à?” “Phải đó” Văn Thù Đáp.

Sau đó Văn Thù vỗ vỗ vai Ôn Diễm, mặt vui vẻ cười nói: "Cậu biểu hiện rất tốt." "Cậu còn ở đó xem náo nhiệt." 

“Tôi cũng cảm ơn cậu đã thích tôi, tôi ngay từ cũng không có ý bám lấy cậu như lời Triệu Đình nói." Cô đang định nói cho Ôn Diễm biết tình cảm của mình với cậu ấy, nhưng Ôn Diễm dường như đã đoán ra cô tính nói gì, lập tức ngắt lời Văn Thù. “Tôi vẫn nói như vậy, việc tôi thích cậu không liên quan gì đến cậu thích tôi hay không.” Câu này cũng làm nghẹn lại lời Văn Thù đang định nói. 

Sau một ngày học tập, Văn Thù vẫn cảm thấy cuộc sống sinh viên là dễ dàng nhất. Không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì khác. Văn Thù vừa ra khỏi phòng học, cô đã nhìn thấy Ôn Diễm đang đợi cô ở cửa. “Sao cậu lại ở đây?” Ôn Diễm cười nói: “Tôi có thể đi về cùng cậu được không?” Văn Thù nghe được yêu cầu quen thuộc này, tựa hồ lúc mới vào học cậu ấy cũng từng nói như vậy. Lần đó sau khi Văn Thù từ chối thì Ôn Diễm cũng không hề đề cập tới chuyện này nữa. Nhìn xung quanh có nhiều người như vậy, cô vẫn đồng ý với Ôn Diễm. 

Tô Cẩn đặc biệt tan sở sớm để lái xe đến đón Văn Thù về nhà, anh hồi hộp chờ đợi ngoài cổng trường. Nhưng sau đó Tô Cẩn nhìn thấy bên cạnh Văn Thù có một thiếu niên. Họ cùng bước ra khỏi trường nói chuyện cười đùa vui vẻ, thậm chí còn cư xử thân mật. Tô Cẩn từ xa nhìn bọn họ, cảm thấy lồng n.g.ự.c càng ngày càng ngột ngạt, trong lòng dâng trào cảm giác khó chịu, cô nắm chặt vô lăng nhưng không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng.

Loading...