Vân Nương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-24 12:54:09
Lượt xem: 1,011

[FULL] Vân Nương

Tác giả: Tiểu đầu trọc tỏi giã

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Đích trưởng tử Cố gia thi đỗ Trạng nguyên.

Vừa hồi phủ, hắn đã thấy sính lễ của lang trung Hạ gia chất đầy viện ta.

Hắn vốn luôn cao ngạo tự kiềm chế, vậy mà lúc này, đôi mắt hắn lại đỏ hoe, hắn ôm ta đặt lên bàn sách.

"Vân Nương trưởng thành rồi? Muốn gả cho lang quân tốt rồi sao?"

"Tiên sinh đoán mệnh nói, mệnh ta cứng hơn lang trung Hạ gia nhiều… Nàng không muốn cân nhắc thử sao?”

1.

Ai ai cũng biết Cố lão gia có mệnh khắc thê, khắc c.h.ế.t liên tiếp bảy thê tử.

Vậy mà phụ thân lòng dạ đen tối của ta lại chỉ vì hai lượng bạc, mà đã bán ta mới mười ba tuổi cho lão ta làm tiểu thiếp.

Đêm tân hôn, Cố lão gia còn chưa kịp vén khăn voan đỏ của ta thì đã chết.

Người đời đồn rằng ta mang mệnh sát phu.

Nhưng ta lại cảm thấy, có thể khắc c.h.ế.t một kẻ đã từng khắc c.h.ế.t bảy thê tử

Đây chắc chắn là mệnh tốt.

Cố gia, ngoài lão gia, còn có đích trưởng tử do chính thất sinh, đang dùi mài kinh sách nơi kinh thành.

Còn lại sáu ấu nữ, đều do sáu thiếp thất khác nhau sinh ra, lớn nhất chín tuổi, nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi.

Trước kia, Cố gia là đại phú hộ trong thôn, sống nhờ thu tô đất.

Nhưng Cố lão gia nhiều năm đắm chìm trong ăn chơi trác táng, gia sản sớm đã bị móc rỗng.

Lão gia vừa chết, chủ nợ liền ùn ùn kéo đến.

Có mụ tú bà của kỹ viện, có chủ sòng bạc, có cả tiểu nhị trong tiệm á phiện…

Năm cửa hàng ở huyện vốn để thu tô, cũng bị tình địch của lão phóng hỏa thiêu rụi.

Cố gia, bị mất sạch tất cả nguồn thu.

Hai ma ma và bốn nha hoàn trong viện cũng không thể giữ lại.

Ta đang nằm trên ghế mây dưới tán cây hoè, phe phẩy quạt nan, phiền não không biết làm sao.

Chợt, ta trông thấy một thiếu niên môi đỏ răng trắng, dụng nhan thanh tú.

Nhìn qua dáng vẻ có vẻ mười bảy, mười tám tuổi, trên người mang theo khí chất thư sinh, thanh liêm, lại chính trực.

Trên tay hắn còn quấn khăn tang, thái độ lãnh đạm, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.

Đích trưởng tử Cố gia, Cố Cẩn Du, từ nhỏ đã được dự đoán tài giỏi.

Lại thêm dung mạo xuất sắc, khiến người ngoài không ít lần tán thưởng.

Ta lập tức ngồi bật dậy:

"Là Cẩn Ca Nhi sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi trên người ta, chỉ dừng một thoáng.

Ta nói cho hắn biết, ta là thiếp mới cưới của phụ thân hắn, là tiểu nương của hắn.

Cố Cẩn Du chỉ cười lạnh một tiếng, rồi bước vào linh đường của Cố lão gia.

Không thắp hương, không cúi lạy, cũng chẳng quỳ bái, chỉ đứng đó hồi lâu, lặng thinh.

Sáu muội muội đứng ngoài nhìn hắn, nhưng chẳng ai dám vào, vì chúng đều sợ dáng vẻ của hắn lúc này.

Lửa giận trong lòng ta đột nhiên bốc lên, ta chống hông quát thẳng vào mặt hắn:

"Hừ! Ngươi đúng là thứ tâm địa xấu xa, ruột gan thối nát!”

"Trong bụng có vài giọt mực đen liền dám khinh người sao?”

"Nếu không phải phụ thân ta tham tiền, phụ thân ngươi háo sắc, thì ta có phải chịu cảnh mười ba tuổi đã có nhi tử lớn như ngươi sao?”

"Ngươi tưởng ta muốn vào Cố gia làm thiếp cho một kẻ khắc thê sao? Muốn làm cái tiểu nương chó má gì của ngươi chắc?"

Nói đến đây, ấm ức trong lòng ta dâng trào, không thể kìm nén nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/van-nuong-rkha/chuong-1.html.]

Nước mắt lã chã rơi xuống, mờ cả tầm nhìn.

Một lúc sau, một bàn tay thon dài trắng trẻo cầm khăn tay sạch sẽ, lễ độ đưa đến trước mặt ta.

"Là Cẩn Du vô lễ, coi thường cô nương rồi."

2.

Giọng nói ấm áp trong trẻo, như tiếng kim thạch va nhau, nhẹ nhàng rơi vào tai ta.

"Mong cô nương lượng thứ…”

"Tất cả đều do gia phụ hoang đường, thực sự không nên... lỡ dở thanh xuân của cô nương.”

Nghe vậy, ta càng khóc dữ hơn.

Tiện tay ôm chặt lấy Cố Tiểu Thất mũm mĩm vào lòng, ra sức bóp nắn.

Tiểu Lục tiến đến dỗ dành, dịu dàng giúp ta lau nước mắt.

"Tiểu nương, đừng khóc nữa, khóc rồi là không còn đẹp nữa đâu."

Ta lập tức ngừng khóc, nhận lấy khăn tay, xì mũi một cái.

"Cũng đúng, không thể xấu được..."

Chạng vạng, Cố Cẩn Du đưa sáu muội muội đến ngồi trong viện, ánh mắt hắn dừng trên người ta.

"Hiện ta đang theo học ở tỉnh thành, không thể phân thân lo liệu.”

"Sáu muội muội tuổi còn nhỏ, cô nương có thể tạm thời ở lại chăm sóc bọn chúng không?"

Hắn đặt mấy thỏi bạc trước mặt ta.

"Đây là tiền ta kiếm được từ việc chép sách thuê, không nhiều, nhưng miễn cưỡng cũng đủ duy trì một thời gian.”

"Nếu cô nương không muốn, gia phụ cũng đã mất, cô nương nay đã tự do, có thể rời khỏi Cố gia bất cứ lúc nào."

Ta còn do dự, nhưng lại thấy sáu đôi mắt ngập nước chăm chăm nhìn mình.

Những ngày qua, ta đã quen chăm lo ăn uống, sinh hoạt cho bọn nhỏ.

Tiểu Thất nhào vào lòng ta, bám chặt không buông.

"Tiểu nương... Đừng đi... Đừng bỏ bọn con..."

Cố Cẩn Du khẽ nhíu mày, kéo con bé ra khỏi người ta.

"Tư Uẩn, không được vô lễ."

Ta bỗng nhớ lại năm mình bảy tuổi, lúc mẫu thân qua đời.

Khi ấy, ta cũng khóc đến mức trời long đất lở, tưởng như trời đã sụp xuống.

Lòng ta bỗng mềm đi một chút.

"Ta có thể đảm bảo sẽ không để chúng đói, cũng không ngược đãi chúng.”

"Đến khi ngươi về, mấy đứa nhóc này vẫn sẽ lành lặn như cũ.”

"Nhưng nếu bọn nó không nghe lời, ta vẫn cứ đánh như thường!"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Khóe môi Cố Cẩn Du hơi run lên một chút, hắn đứng dậy, chắp tay thi lễ với ta.

"Đa tạ cô nương đã cưu mang, giúp ta qua cơn khó khăn này, Cẩn Du vô cùng cảm kích."

Ta ngẩn ra, đột nhiên thấy mặt hơi nóng lên.

Người khác khinh ta, làm nhục ta, ta tuyệt đối không chịu.

Nhưng nếu có người kính ta một thước, ta nhất định kính lại một trượng.

"Cẩn Ca Nhi đi đường xa về, còn chưa dùng cơm nhỉ? Đến ăn một bát canh nóng đi?"

3.

Sáu đóa kim hoa Cố gia đều dùng chữ “Tư” làm chữ đệm, tên để theo Ôn Lương Cung Kiệm Nhượng.

Chỉ có Tiểu Thất là khác biệt, tên là Tư Uẩn.

Ta thấy tên bọn nhỏ quá khó gọi, nên chỉ dùng thứ bậc để xưng hô.

Xuân vừa qua, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng đến tuổi đi học.

Mỗi tháng bốn xâu tiền, là học phí cố định không thể thiếu.

Còn lại chỉ còn năm trăm văn, phải nuôi sống cả bảy miệng ăn trong nhà.

Loading...