Uyển Âm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-05 12:41:01
Lượt xem: 251
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Ngày dạo chơi đó, công chúa mặc bộ áo lông chồn đỏ thắm, đầu đội mũ phượng, nụ cười tỏa sáng như ánh bình minh, còn có Tiêu Hằng theo sau nàng ta.
Hai người nắm tay nhau, thật sự rất hòa hợp.
Khi ta đi tới, Tiêu Hằng dừng lại: “A Lan, muội và Uyển Âm đều là muội muội của ta. Hồi trước các muội có chút hiểu lầm, hôm nay nên ngồi chung hòa thuận với nhau.”
“Những năm qua Uyển Âm có chút làm loạn, nếu có gì mạo phạm, muội cứ nhắc nhở nàng.”
Ta hơi cúi người: “A Lan hiểu, hoàng huynh.”
Công chúa nghe được hai chữ “A Lan” phía sau, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hằng đứng sau, lại giả bộ tỏ ra vô tội, nắm tay ta rồi lên xe ngựa.
Khi lên xe, nàng ta liền lấy khăn chà tay mình.
Thấy ta định ngồi xuống, nàng ta giận dữ quát lớn.
“Không được ngồi, bổn cung là công chúa, còn ngươi là quận chúa, ngươi dám vượt quá thân phận sao?”
Cả người ta cứng đờ, đứng thẳng bên cạnh nàng.
Công chúa nói một cách tàn nhẫn: “Bổn cung không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để khiến hoàng huynh quay cuồng nhưng chỉ cần bổn cung còn ở đây một ngày, sẽ không cho phép ngươi chiếm đoạt vị trí của bổn cung. Ngươi tốt nhất nên thành thật biết mình biết ta, nếu không, bổn cung không ngại nhổ cỏ tận gốc, g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi ngay tại chỗ.”
Ta không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng ta còn tưởng mình vẫn là công chúa thật.
Lớp da giả của nàng ta sớm đã rụng hết rồi.
Tiêu Hằng còn làm ra vẻ bảo ta nhường nhịn nàng ta.
Nhưng Tiêu Hằng, nếu muội muội này của ngươi vẫn muốn g.i.ế.c ta…
Là muốn g.i.ế.c “công chúa thật” sao?
16
Công chúa đối với Tiêu Hằng không chỉ là tình cảm huynh muội, Tiêu Hằng là người thông minh, ta không tin hắn ta không nhận ra.
Là người của hắn ta, hắn ta sẽ không cho phép Công chúa cứ mãi phóng túng ngang ngược như vậy.
Nếu đã biết công chúa là hàng giả, sao hắn ta vẫn chưa ra tay… thậm chí còn liên tục để công chúa khiêu khích ta?
Hắn ta rốt cuộc đang chờ đợi điều gì?
Tất cả đều hư hư thật thật, ta đã hỏi qua cô gia.
Cô gia chỉ cười: “Hắn muốn ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo, hắn muốn có một muội muội biết ngoan ngoãn, một con rối nghe lời, giống như hình ảnh muội muội trong trí nhớ của hắn.”
“Hắn muốn một người muội muội mà hắn tuyệt đối là trung tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uyen-am/chuong-8.html.]
Bởi vì trong trí nhớ của hắn ta, Uyển Âm chính là như vậy.
Sau lần đó, ta như đã hiểu.
Hiện giờ, ta chen vào bên cạnh Tiêu Hằng, trong khi công chúa đã tự rối loạn, nhìn ta chen vào, nàng ta đã sắp không giữ nổi bình tĩnh.
Trong lúc ta cùng công chúa giằng co, xe ngựa đã lệch khỏi quỹ đạo hành trình ban đầu.
Đi được một đoạn, một mũi tên nhọn xé toang cửa sổ bay vào, vô số thổ phỉ từ trong bụi cây lao ra.
Công chúa ngồi đối diện với ta, nàng ta không nhanh không chậm uống trà.
“Lưu Lan, chỉ cần hôm nay ngươi quỳ xuống cầu xin bổn cung, l.i.ế.m giày bổn cung, nói bản thân mình là tiện nhân, có lẽ bổn cung sẽ để ngươi toàn thây, cho ngươi ra về an toàn.”
“Hôm nay dạo chơi, ngươi cần phải chết, hoàng huynh chỉ có thể có một muội muội là bổn cung.”
“Quận chúa cái gì chứ, chỉ là hoàng huynh nhất thời tìm vui, nếu hôm nay bổn cung g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi thì đã sao?”
Xe ngựa bị đám người bên ngoài tác động, Công chúa nhẹ nhàng nâng mũi chân, nhìn ta với nụ cười đầy thách thức, ý bảo ta đi l.i.ế.m giày nàng ta.
Ta chỉ làm như không thấy, chắn trước người Công chúa: “Hoàng huynh đã nói, người là muội muội của ta, người nói gì ta đều không để bụng, những kẻ cướp này đến không có ý tốt, chúng ta mau đi thôi.”
Nói rồi, ta liền kéo nàng ta xuống xe.
Một mũi tên bay tới, thẳng hướng ta mà tới, ta theo bản năng giữ chặt người chúa, che chắn trước người nàng ta.
Vũ khí sắc bén đ.â.m xuyên qua da thịt, rất đau nhưng không thể so với nỗi đau của lần người chúa đ.â.m ta hôm đó.
Ta ngã thẳng xuống đất, trong bóng cây thưa thớt, hôn mê ba ngày rồi mới tỉnh lại, cô gia và Tiêu Hằng cùng nhau vây quanh bên giường ta.
Còn Công chúa đã quỳ trong hoa viên suốt ba ngày.
Trong giọng nói của Tiêu Hằng mang theo vẻ áy náy: “A Lan, là Uyển Âm không hiểu chuyện mà thuê sát thủ, nàng ta chỉ muốn doạ muội một chút, muội đừng so đo với nàng ta.”
“Nàng ta chỉ là quá sợ mất ta, mấy năm nay đã làm không ít chuyện ngốc nghếch, muội hiểu không?”
Cô gia chuẩn bị cho ta một bát cháo, ta ngậm cháo trong miệng, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ áy náy: “Hoàng huynh, là muội xuất hiện làm Uyển Âm cảm thấy nguy cơ, việc này là muội không đúng.”
“Sau này khi ở bên nhau, muội sẽ chú ý hơn, xin lỗi.”
Tiêu Hằng xoa đầu ta: “Muội hiểu chuyện như vậy, ta rất yên tâm.”
Hắn ta vẫy tay, công chúa bị áp giải vào.
Đây là lần đầu tiên nàng ta quỳ gối trước mặt ta, phơi nắng dưới ánh mặt trời mấy ngày, má nàng ta đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn ta, tuỳ tiện cười: “Tỷ tỷ? Ai muốn nhận một kỹ nữ làm tỷ tỷ? Ha ha ha, thật là buồn cười!”
“Lưu Lan, ngươi năm lần bảy lượt suýt nữa c.h.ế.t trong tay ta, hoàng huynh luôn thương xót không muốn động đến ta, trong lòng hắn chỉ có ta, ngươi mãi mãi đều thua kém ta, mãi mãi đều thua kém!”
“Hoàng huynh sẽ xuất chinh trong một ngày gần đây, đến lúc đó ta ở trong vương phủ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, có ai biết không?”
“Bổn cung mới chính là Thất công chúa chân chính trong kinh thành này.”