Phó Tiêu ngẩn người: "Mẫu thân muốn đi đâu?"
Chủ mẫu mỉm cười, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng hắn chưa từng thấy:
"Về quê cũ ở phương Nam."
"Thật ra ta chưa bao giờ thích kinh thành này, cũng chẳng thích bị giam cầm trong chốn đại trạch cả ngày. Ta từng cưỡi ngựa rất giỏi, cũng rất thích leo cây… Nhưng lúc cha ngươi còn sống, ta cứ mãi nhớ đến cái tốt ban đầu của ông ấy."
"Sau khi ông ấy mất, ta lại không nỡ buông cái tốt ban đầu đó. Cứ nghĩ mình phải gánh vác lời trăn trối của ông ấy, chống đỡ phủ tướng quân. Vì thế, ta liền giam mình nửa đời người."
"Nhưng nha đầu tên Ứng Tâm kia nói rằng, buông bỏ là được rồi."
"Nó nói, niềm vui là thật, thì ngày tháng buông bỏ cũng nên là thật. Người nếu cứ mãi bị niềm vui trong quá khứ ràng buộc, chẳng những đánh mất bản thân, mà còn sai lệch khỏi ý nguyện ban đầu."
"Buông tay, không phải là phản bội, mà là thật sự bước tiếp về phía trước."
"Ta năm nay mới ba mươi lăm, còn nhiều thời gian để làm những điều ta muốn. Ta phải đi tiếp rồi."
Đêm ấy, hắn ngồi trong căn phòng trống rỗng.
Từ vị trí Ứng Tâm từng ngồi, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hắn từng trăm lần ngàn lượt không hiểu.
Ứng Tâm sao lại nói đi là đi?
Rõ ràng hắn đã đối xử với nàng như thế, Đào Chi đã hãm hại nàng như vậy.
Nàng lẽ ra phải trả thù mới đúng chứ.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu.
Thì ra sự báo thù của nàng, vốn không cần làm gì cả.
Chỉ cần rời đi là đủ rồi.
Chỉ cần để hắn quay về làm kẻ cô độc không ai thương là đủ rồi.
Phụ thân hắn từ sớm đã nhìn ra điều này, nên mới để lại lời trăn trối kia trước khi lâm chung.
Trong ánh trăng cô tịch, hắn bật cười khẽ.
Từng cái từng cái, tự vả vào mặt mình.
Ngu không thể tả.
Ngu không thể tả a a a!
4
Hôm duyệt binh của Hoàng thượng, văn võ bá quan đều phát hiện chỗ của Phó tướng quân trống không.
Một năm sau, cách Biện Kinh mấy trăm dặm, trong một tiểu thành nơi biên ải, có một người một ngựa, lặng lẽ bước đi trên con đường lát đá xanh.
Phó Tiêu từ bỏ tất cả, bắt đầu phiêu bạt khắp nơi tìm kiếm Ứng Tâm.
Hắn thề, nhất định phải nói cho nàng nghe tất cả những lời còn dang dở.
Ý niệm ấy vẫn luôn nâng đỡ hắn.
Nâng đỡ hắn vượt núi băng rừng, lội suối băng sông, băng qua bao trấn nhỏ nghèo nàn xa xôi.
Dù thân thể hắn chịu đựng những cơn thống khổ tột cùng nhất.
Đúng vậy, chứng ‘hàn tủy phần tâm’ của hắn cuối cùng đã phát tác hoàn toàn, không cách nào ngăn nổi.
Có lúc hắn cuộn mình bên sườn núi vào đêm khuya, cảm giác như ngàn lưỡi băng xuyên qua gân cốt, mỗi tấc da thịt đều bị róc xương.
Có lúc hắn trốn trong quán rượu nơi đất khách, như thể có dòng nham thạch nóng chảy đang gào thét trong mạch máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ung-tam-cdgm/chuong-10-hoan.html.]
Lúc đau đớn đến cực điểm, hắn lại nhớ đến chén thuốc mình từng đập vỡ.
Và cả hình ảnh Ứng Tâm gió bụi trở về phủ, hí hửng khoe với hắn rằng nàng hái được rất nhiều dược thảo quý hiếm.
Hắn hiểu rõ, những cơn đau này đều là quả báo hắn đáng phải gánh chịu.
Đến tiết Lạp Bát.
Hắn đặt chân tới một trấn nhỏ biên cảnh náo nhiệt.
Chứng bệnh lại phát tác lần nữa, hắn miễn cưỡng cầm cự, ngồi dựa vào ven đường.
Hai mắt cháy rực như thiêu, gần như đã không nhìn rõ mọi thứ.
Đúng lúc ấy, một thanh âm trong trẻo quen thuộc vang lên.
Tựa như ngay bên tai, lại như xa tận chân trời.
"Đại sư huynh, huynh thật sự không đi nữa sao?"
Là Ứng Tâm.
Toàn thân hắn run rẩy, muốn đứng dậy, lại chẳng thể nào vận nổi một phần khí lực.
Lần này đau hơn bất cứ lần nào trước đó, như thể muốn nuốt chửng cả linh hồn hắn.
"Tam nương nói ta còn thiếu nàng ấy một cái bạt tai. Việc ấy là hiểu lầm, ta phải giải thích rõ ràng. Nàng ấy giờ không chịu để ý ta, ta bèn dọn đến ở cạnh tiểu viện nhà nàng ấy. Nhất định sẽ có cơ hội nói rõ."
"Vậy bao giờ huynh theo kịp bọn ta?"
"Ừm, nói không chừng là nửa năm một năm, cũng có thể là cả đời. Muội giúp ta nói lời từ biệt với sư phụ và mọi người."
Ứng Tâm dường như khẽ cười một tiếng.
Phó Tiêu không thấy rõ, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng nàng.
Ngũ tạng trong cơ thể như bị đốt cháy, hắn chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
"Vậy được, ta hỏi huynh: môn phái của ta tên gì?"
"Tùy Tiện Môn."
"Ta tên gì?"
"Ứng Tâm."
"Ứng Tâm là nghĩa gì?"
"*Ứng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm…"
(*Hãy sống và hành động với một tấm lòng, nhưng đừng bám víu vào bất kỳ điều gì.)
Âm thanh mỗi lúc một xa.
Phó Tiêu ngửa đầu lặng nhìn bầu trời.
Hơi thở hắn dần dần yếu ớt.
Hắn biết, lần này là đến đại hạn thật rồi.
Khi bông tuyết lạnh lẽo lặng lẽ rơi xuống, trong một góc ồn ào mà không ai hay biết ấy.
Hồng Trần Vô Định
Hắn lặng lẽ khép mắt lại.
Đáng lắm.
Khi ý thức hoàn toàn tan biến.
Trong đầu hắn chỉ còn sót lại một ý niệm cuối cùng.
Hoàn.