Ngay cả khi tôi rút ví ra trả tiền, anh ta vẫn cứ ngẩng đầu lên tỏ vẻ mình là người có cốt khí, không chịu thua kém.
Mãi cho đến khi Lục Du bắt đầu theo đuổi tôi, anh ta mới lập tức bối rối, luống cuống cả lên.
Suất nghiên cứu sinh của trường A chỉ có một, Lục Du cũng là một trong những người cạnh tranh.
Trên đường tan học, Giang Xuyên và bạn cùng phòng của anh ta tiện đường đi cùng tôi về ký túc xá.
“Tĩnh Tĩnh, em biết anh coi trọng suất nghiên cứu sinh này đến mức nào mà.
Em là bạn gái của anh, em không thể đưa khuỷu tay ra ngoài được.
Anh vào được trường A học nghiên cứu sinh cũng là vì tương lai của chúng ta.”
“Lý Tĩnh, ba cậu là giáo đổng mà, chuyện suất nghiên cứu sinh chẳng phải là chỉ cần anh ta nói một tiếng là được sao?” Bạn cùng phòng A nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
“Lý Tĩnh, cậu giấu Giang Xuyên chuyện ba cậu là giáo đổng thì thôi đi, nhưng nếu ngay cả việc nhỏ này cậu cũng không giúp thì cậu thật sự không xứng đáng với những gì Giang Xuyên đã đối xử tốt với cậu.” Bạn cùng phòng B đầy vẻ căm phẫn.
“Đúng vậy, nếu cậu nói sớm ba cậu là giáo đổng, thì Giang Xuyên đâu đến nỗi vất vả ba năm nay như vậy chứ?” Bạn cùng phòng C tiếp tục phụ họa theo.
Tôi thầm cười lạnh trong lòng.
Đúng là một trò cười lớn nhất thiên hạ.
Ba tôi là giáo đổng thì liên quan gì đến mấy cái thứ rác rưởi như các người chứ?
Giang Xuyên và bạn cùng phòng của anh ta đều là một lũ cá mè một lứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyet-dia-phan-tra/7.html.]
Ba năm qua anh ta có thể lén lút qua lại với Lục Tri Nguyệt ngay dưới mí mắt tôi, đều là do bọn anh ta làm bình phong che chắn.
Cổng ký túc xá nữ ngay phía trước, chỉ hai ba phút nữa là mạnh ai nấy đi rồi.
Tôi dửng dưng không nói gì, mặc cho bọn anh ta kẻ tung người hứng, rõ ràng trên mặt Giang Xuyên đã hiện lên một tia tức giận.
Anh ta nóng nảy, buột miệng thốt ra: “Lý Tĩnh, nói thật đi, có phải em thích Lục Du không? Anh hỏi em về suất nghiên cứu sinh mà em cứ im lặng mãi, có phải em định nhường cho anh ta không?”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc Lục Du kia cứ tặng túi xách rồi quần áo, tôi đã nói Lý Tĩnh chắc chắn sẽ thay lòng đổi dạ rồi mà, mấy người còn không tin.
Con gái ai chẳng ham danh lợi.”
“Lý Tĩnh, Giang Xuyên ba năm nay đối xử tốt với cậu như vậy, cậu cứ thế mà đối xử với anh ta sao? Nếu cậu nhường suất nghiên cứu sinh cho Lục Du, chúng tôi sẽ đi tố cáo đấy.”
“Tĩnh Tĩnh, em thật sự thích Lục Du sao? Em thật sự muốn nhường suất nghiên cứu sinh cho anh ta sao? anh ta chẳng qua chỉ có chút tiền, giỏi dỗ dành con gái thôi chứ có gì mà hơn tôi? Chẳng phải cũng chỉ dựa vào ba thôi sao.
Chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi, em thật sự muốn dứt áo ra đi với anh ta ư?”
Tôi dừng bước, nhướng mày, im lặng nhìn Giang Xuyên.
Lục Du dựa vào bố, còn anh ta dựa vào cái gì? anh ta chẳng phải cũng chỉ dựa vào phụ nữ thôi sao.
Mắt tôi trước đây bị mù đến mức nào, mà lại coi trọng cái thứ đồ quỷ quái như anh ta.
“Xuyên Xuyên, bạn cùng phòng của anh nói tôi như vậy, tôi nhịn được, nhưng anh lại nghi ngờ tôi như thế, thật sự làm tôi thất vọng và đau lòng.
Ba năm qua, tôi đã yêu anh đến mức nào, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao? Lục Du tặng đồ cho tôi, tôi đã sớm trả lại nguyên vẹn rồi.
Còn chuyện suất nghiên cứu sinh, dù sao tôi cũng phải từ từ tính toán, làm sao để nó không lộ ra ngoài chứ.