Tuyển Tập Truyện Ngôn Tình Ngắn - Yêu Lần Nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-14 09:53:03
Lượt xem: 4
yêu Tạ Hữu Thanh, yêu đến mức ngay cả khi cuộc hôn nhân chỉ là một cuộc liên hôn gia đình khô khan, vẫn đồng ý.
Bảy năm , là cô gái 18 tuổi ngây thơ, gặp đầu tiên trong một buổi tiệc từ thiện. Anh ánh đèn chùm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vô tình rọi sáng cả thế giới của .
Bảy năm , mặc chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, cạnh . Tay khoác tay , nhưng ánh mắt về phía xa xăm, nơi bóng dáng cô bạn thanh mai trúc mã của , Lâm Chỉ.
Đêm tân hôn, Tạ Hữu Thanh đặt một hợp đồng hôn nhân lên bàn, giọng hờ hững: “Cố Hiểu, cô rõ ràng. Cuộc hôn nhân chỉ là để hai nhà định, trong thời hạn hai năm, chúng sẽ ly hôn.”
Tim thắt , nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ trấn tĩnh: “Em hiểu, em sẽ vai trò Tạ phu nhân của .”
Sau đó, thư phòng việc, đến gần sáng mới trở về phòng ngủ của khách, thậm chí bước phòng ngủ của chúng dù chỉ một .
Trong hai năm, một vợ hảo, chuẩn bữa sáng hợp khẩu vị , sắp xếp trang phục công sở mỗi ngày, và chuẩn tươm tất mỗi khi tham dự những buổi tiệc xã giao cho việc ăn của .
đối xử với bằng tất cả sự dịu dàng và chân thành mà một vợ nên . Còn , vẫn giữ cách lịch thiệp, nhưng lạnh lùng đến tàn nhẫn.
"Không cần những việc , Cố Hiểu, quen."
" ít khi về ăn cơm tối nên cần đợi , bận, và cũng thấy cô tỏ quá thiết."
“Cô mua chiếc cà vạt cho gì? chỉ thích màu Lâm Chỉ chọn."
Mỗi câu của đều là một lưỡi d.a.o sắc nhọn, cứa sâu tình yêu thầm lặng của . cố gắng lờ , tự nhủ: Không cả, chịu mà.
điều khiến suy sụp là đêm sốt cao 40 độ. gọi điện cho , giọng thều thào: “Hữu Thanh, em đau đầu quá.”
Anh ở đầu dây bên , giọng vẫn điềm tĩnh: “ đang ở bệnh viện. Lâm Chỉ đau dày cấp tính. Cô tự gọi bác sĩ , đừng phiền nữa.”
Sau đó, cúp máy, một trong đêm tối, nước mắt chảy ướt gối. Thì , bao giờ coi là vợ, dù kết hôn hơn một năm, trong tim cũng chỉ hình bóng cô .
Hai năm, hợp đồng hết thời hạn, sáng hôm đó, Tạ Hữu Thanh bước nhà, đưa tờ đơn ly hôn ký sẵn, cùng với chiếc nhẫn cưới đặt đó.
“Tạ Hữu Thanh, đến lúc .”
Anh ngây , đầu tiên hai năm, thấy chút d.a.o động trong đôi mắt lạnh lùng.
“Em… gì ?”
“Ly hôn.” mỉm , nụ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát hơn bất cứ lời lẽ nào: “Anh , hợp đồng hai năm, đến bây giờ vẫn tình cảm với , cũng mặt dày bám lấy cầu xin đừng ly hôn, chúng cần diễn nữa. buông tha cho , để đến với Lâm Chỉ.”
Anh nhíu mày: “Cố Hiểu, em … , chúng một đứa con ? Dù ba cũng đang mong…”
lắc đầu:
“Không cần, con lớn lên trong một gia đình tình yêu.” thẳng mắt , đầu tiên hề che giấu sự mệt mỏi: “ mệt , Hữu Thanh. vợ nữa.”
Anh gì, chỉ chằm chằm, cầm lấy tờ đơn, chần chừ một lát mới ký , hiểu vì dứt khoát ký , nhưng dù giữa chúng cũng kết thúc .
Mấy ngày , thủ tục tất, thu dọn đồ đạc, hành lý chỉ vỏn vẹn hai chiếc vali. Trước khi , đặt bộ thẻ ngân hàng, chìa khóa, và cả những món quà, trang sức, áo quần tặng , dù xuất phát từ lòng .
bước khỏi căn biệt thự, hề ngoái đầu, yêu bảy năm, và cần bảy năm nữa để học cách quên .
Sau khi ly hôn, Tạ Hữu Thanh cảm thấy cuộc sống trở bình thường, thậm chí còn thoải mái hơn vì cần bận tâm đến việc chờ về ăn tối ở nhà nữa.
Hắn chuyên tâm công việc, và vẫn thường xuyên đưa đón Lâm Chỉ, nhưng lạ lùng , bắt đầu thấy trống vắng.
Nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng, còn những món ăn chuẩn từ dành cho ăn khuya khi đói.
Phòng ngủ lạnh lẽo, còn mùi oải hương dịu nhẹ, phát hiện , còn ai cẩn thận chuẩn cà vạt và khăn tay theo màu áo vest cho mỗi sáng.
Không còn ai âm thầm gọi điện cho trợ lý để nhắc uống t.h.u.ố.c dày đúng giờ.
Không còn ai ở cửa chờ về muộn, dù quát: “Đừng đợi nữa!”
Một buổi sáng, thức dậy, khi vệ sinh cá nhân, tự chuẩn vest để , bộ đồ vest nhăn nheo, như những bộ vest thẳng thớm mà cô chuẩn đây, thở dài, nhưng vẫn mặc .
Lúc xuống lầu, vô tình thấy chiếc máy pha cà phê từng sử dụng một nào. Hắn cho bột cà phê ấn nút, cà phê chảy , thử pha nhiều , kết quả vị cà phê từng uống mỗi buổi sáng.
Hắn đột nhiên tức giận vì cảm giác trống rỗng , tức giận vì sự dứt khoát của Cố Hiểu. Tối đó, tìm đến Lâm Chỉ, luôn nghĩ là bến đỗ cuối cùng, nhưng khi cô dịu dàng cầm tay , thấy xa lạ. Cô sự ôn hòa và kiên nhẫn mà Cố Hiểu dành cho suốt hai năm qua.
Cô thật sự , một đầu.
Tạ Hữu Thanh bắt đầu điều tra tung tích Cố Hiểu, cô nhận lời mời việc tại một công ty thiết kế kiến trúc ở thành phố B, một thành phố cách xa nơi . Hắn nhận thấy cô đang sống cuộc sống mà cô mong , độc lập, vui vẻ, và đầy sức sống.
Tửu Lâu Của Dạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngon-tinh-ngan/yeu-lan-nua.html.]
Nhìn tấm ảnh mới nhất tài khoản của cô, cô rạng rỡ, bên cạnh là một đồng nghiệp nam cao ráo, lịch thiệp, cảm thấy một ngọn lửa ghen tuông từng bùng cháy trong lồng ngực.
Cố Hiểu là của ! Hắn đồng ý để cô thuộc về khác!
Ngày hôm , Tạ Hữu Thanh bay đến thành phố B, đột nhập công ty của cô bằng cách đầu tư và trở thành đối tác lớn nhất.
Trong buổi họp, Cố Hiểu sững sờ khi thấy , cô điềm tĩnh dậy:
“Chào Tạ tổng, lâu gặp.”
Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô ngoài:
“Cố Hiểu, em quên những gì em ? Em là vợ !”
Cố Hiểu rũ tay , ánh mắt lạnh lẽo:
“Xin , Tạ tổng. Chúng ly hôn, quên ?”
“ quên! đồng ý! Hợp đồng hai năm đó, hủy bỏ, một hợp đồng vô hạn!”
Hắn gằn giọng.
Cố Hiểu , lắc đầu:
“Tạ Hữu Thanh, yêu ?”
Hắn cứng họng. Hắn , chỉ cô trở về, căn nhà ấm của cô, cô ở bên .
Cô thở dài:
“Chỉ vì thấy trống vắng mới tìm ? Đã muộn , tiếp hủy hoại đời nữa, sống cho bản , chứ ngày ngày một cô vợ , để chồng ngoài ôm ấp khác mà gì cả vì cái bản hợp đồng c.h.ế.t tiệt đó!”
Tạ Hữu Thanh sững , lúc mới nhận , là chồng tệ bạc đến mức nào, đến tận bây giờ vẫn ép buộc cô , nhưng nghĩ đến chuyện chấm dứt với Lâm Chỉ.
Ngay đó, Tạ Hữu Thanh dứt khoát chia tay với Lâm Chỉ, dùng quyền lực để chuyển công ty con đến thành phố B, ở ngay sát căn hộ nhỏ của Cố Hiểu.
Hắn xuất hiện ở khắp nơi Cố Hiểu qua. Khi cô siêu thị, giật lấy xe đẩy, mặt dày : “Cố Hiểu, giúp em xách đồ.”
Khi cô tăng ca, mang súp gà đến, dịu giọng :
“Em để ốm nữa, sẽ lo lắng lắm.”
Hắn thậm chí còn học cách nấu ăn, đầu tiên món trứng chiên cháy khét, cố gắng suốt một tháng mới thể mang đến cho Cố Hiểu một bữa cơm xem là tạm .
Cố Hiểu chỉ bật :
“Tạ Hữu Thanh, cần thế. Anh cần cố gắng một chồng .”
Hắn giữ chặt lấy tay cô, đầu tiên, trong mắt tràn ngập sự hối hận và thành khẩn: "Cố Hiểu, em ? Sau khi em , còn cảm nhận màu sắc của cuộc sống. ghét cảm giác trống rỗng đó.”
Cố Hiểu :
“Đó là tình yêu.”
“Không, đó là tình yêu! quen với việc em trong cuộc sống của , sự dịu dàng của em từ từ xoa dịu , sự ấm áp của em ngấm m.á.u thịt . để em , em với khác.”
Cố Hiểu im lặng. Tình yêu bảy năm của cô vẫn còn đó, chỉ là nỗi đau đóng băng.
“ sẽ ép em, nhưng sẽ buông tay. sẽ theo đuổi em, cho đến khi em đồng ý một nữa mặc váy cưới vì tình yêu của .”
Hắn dành hai năm để chứng minh, còn lạnh lùng, học cách quan tâm, học cách bày tỏ.
Một đêm mưa, Tạ Hữu Thanh sảnh chung cư. Hắn gọi điện, chỉ đó. Cô mở cửa sổ, thấy bóng dáng ướt đẫm.
Cô xuống nhà, đưa cho chiếc ô.
“ lấy xe đưa về.”
Hắn , chỉ ôm lấy cô thật chặt.
“Cố Hiểu, cho một cơ hội, ? Lần , sẽ yêu em, yêu em thật lòng. Hãy để bù đắp cho em.”
Cô ngước khuôn mặt , thấy sự run rẩy và ánh mắt mong chờ. Sau bao năm lạnh lùng, cuối cùng, cô thấy ánh sáng ấm áp trong mắt . Đã hai năm , cô chứng kiến bộ sự đổi của , chứng kiến vì cô mà biến thành con khác. Thôi thì, cho một cơ hội .
Cố Hiểu khẽ gật đầu, giọng lạnh nhạt nhưng vẫn nhẹ một chút:
“Chỉ một thôi, Tạ Hữu Thanh. Nếu thất vọng nữa, sẽ bao giờ .”
Tạ Hữu Thanh liền ôm cô lòng một cách trân trọng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, giữa cơn mưa tạnh, hai đó, như thể thời gian và gian hòa một.
Bảy năm si mê lặng thầm, hai năm hôn nhân hữu danh vô thực, và hai năm khổ sở truy đuổi. Cuối cùng, cuộc hôn nhân thứ hai, thật sự bắt đầu bằng một lời hứa, khắc sâu hơn cả kim cương và bền bỉ hơn cả thời gian.