Trong cái lề phố chật hẹp của khu phố cổ Hà Nội, nơi mỗi viên gạch lát đường đều mang một vết hằn của trăm năm sương gió, một gian dường như thời gian lãng quên. Đó là căn tiệm nhỏ của ông Hòa – tiệm sửa đồng hồ bảng hiệu, chỉ nhận bằng tấm kính cửa sổ ố vàng và tiếng tích tắc đều đặn, như nhịp thở lặng thầm của cả một đời .
Ông Hòa năm nay tám mươi tuổi, đôi mắt đeo kính lão dày cộp vẫn tinh tường, nhưng bàn tay gầy guộc rung nhẹ theo từng nhịp kim trôi. Cả cuộc đời ông gắn liền với những cỗ máy thời gian, với những bánh xe đồng tí hon, những sợi tóc xoắn mảnh như tơ, và những tiếng chuông điểm giờ nghiêm cẩn buồn bã.
Mùa đông Hà Nội năm nay về muộn, nhưng cái lạnh vẫn kịp thấm qua lớp áo len cũ, len lỏi từng kẽ xương. Ông Hòa co ro bên chiếc bàn gỗ sồi bóng lên màu mật, đó bày la liệt dụng cụ: kẹp gắp, tuốc nơ vít nhỏ xíu, lọ dầu máy, và hàng chục đồng hồ đang chờ hồi sinh. Đối với ông, mỗi chiếc đồng hồ hỏng hóc mang đến chỉ là một công việc, mà là một câu chuyện đứt quãng. Nhiệm vụ của ông là nối mạch truyện , trả sự trôi chảy bình thường cho chúng.
Phía ngoài cửa, tiếng xe máy gầm rú, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bán hàng rong rao vội vã, tất cả tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn của thời đại mới. Tiệm của ông Hòa, với sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, trở thành một hố đen hút lấy sự ồn ào.
Ông đang chăm chú lắp chiếc đồng hồ quả lắc của một gia đình trung lưu. Chiếc vỏ gỗ tróc sơn, mặt La Mã phai màu, và cây kim giây dường như mệt mỏi nửa thế kỷ cuồng. Ông nâng niu từng chi tiết, nhẹ nhàng như chạm một sinh mệnh yếu ớt. Ông , tiếng chuông của chiếc đồng hồ chỉ đếm giờ mà còn đếm những bữa cơm sum họp, những sinh nhật, và cả những . Sửa đồng hồ, đối với ông, là sửa chữa nỗi nhớ.
Ngọc Đinh Đang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-truyen-doi/tieng-tich-tac-hon-pho-cu.html.]
Mấy chục năm , tiệm đồng hồ từng là nơi tấp nập. Người trân trọng thời gian, trân trọng những cỗ máy cơ khí phức tạp. Giờ đây, ai cũng dùng đồng hồ điện tử, dùng điện thoại thông minh. Thời gian rẻ mạt hơn, nhanh hơn, và cũng vô hồn hơn. Khách tìm đến ông thưa thớt dần, chỉ còn là những hoài cổ, hoặc những sở hữu những di vật mà máy móc hiện đại thể can thiệp .
Năm năm , kể từ khi bà mất, căn nhà chỉ còn tiếng tích tắc của hơn chục chiếc đồng hồ ông đặt xung quanh. Bà đùa rằng, ông yêu những cỗ máy vô tri hơn cả bà. Giờ thì ông ao ước tiếng cằn nhằn yêu thương vang lên, để lấn át cái điệu tích tắc lạnh lùng, lặp lặp .
Cái buồn của ông Hòa là tuyệt vọng, mà là nỗi buồn của sự thời, của một thợ thủ công thành sứ mệnh của . Ông là một cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, nhưng cây cầu quá cũ kỹ, còn ai qua.
Khi chiếc đồng hồ quả lắc cuối cùng cũng vang lên tiếng chuông điểm giờ thứ sáu, âm thanh trầm bổng bỗng trở nên lạc lõng giữa buổi chiều phố thị. Ông Hòa cởi kính, day day sống mũi mệt mỏi. Tiếng chuông là dấu hiệu của sự sống, nhưng cũng là lời nhắc nhở về một ngày trôi qua thể nào níu giữ.
Ông ngoài, phố lên đèn, ánh sáng neon rực rỡ đến đau lòng. Ông , ngày mai, những cỗ máy sẽ đòi hỏi sự kiên nhẫn và lặng im của ông. Và ông sẽ đây, giữa hàng vạn tiếng tích tắc cô đơn, giữ hồn cốt chậm rãi của một Hà Nội còn. Đời là những khoảnh khắc trôi , và ông, thợ sửa đồng hồ, là bất lực nhất sự trôi chảy .