Tuyển tập truyện ngắn - Truyện Đời - Mùa Rêu Trên Mái Ngói

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:06:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôi biệt thự cũ con phố rợp bóng cây cổ thụ. Nó đó như một dấu chấm lửng giữa câu chuyện kiến trúc của thành phố, nơi những tòa nhà kính sáng loáng mọc lên, lạnh lùng và vội vã. Đây là nơi cư ngụ của Giáo sư Ân, cả đời chỉ bầu bạn cùng sách vở và sự tĩnh lặng.

Giáo sư Ân năm nay ngoài bảy mươi, mái tóc bạc phơ chải chuốt gọn gàng, nhưng đôi vai gầy guộc chịu đựng sức nặng của hàng vạn trang giấy và những chân lý cổ xưa. Ông là một nhà nghiên cứu Lịch sử, một gìn giữ những giá trị mà dường như thế hệ còn thiết tha tìm hiểu.

Căn nhà mang kiến trúc Pháp cổ, với những ô cửa sổ lá sách cao vút và lớp sơn vàng chanh bạc màu. Đặc biệt, những mảng rêu phong xanh thẫm bám chặt mái ngói, những ban công sắt uốn lượn, tựa như một lớp nhung thời gian đang phủ kín lên ký ức. Mùi ẩm mốc của gỗ cũ, mùi giấy mục và hương trầm dịu nhẹ quyện , tạo thành thứ mùi đặc trưng mà chỉ thể tìm thấy trong những gian lãng quên.

Mỗi buổi sáng, Giáo sư Ân đều bên chiếc bàn lớn, mặt bàn bằng gỗ lim in hằn vết mực và dấu chén . Ánh nắng xuyên qua khung cửa, chiếu rõ từng hạt bụi nhảy múa trong khí, lơ lửng như những linh hồn của tri thức. Xung quanh ông là thư viện riêng, những kệ sách cao chạm trần nhà, nơi các bộ bách khoa thư, các luận văn cổ và những cuốn sách chữ Nôm xếp đặt ngay ngắn. Đây là vương quốc của ông, nơi thời gian đo bằng độ dày của lớp bụi, chứ bằng tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài.

Nỗi buồn của Giáo sư Ân là sự thiếu thốn vật chất, mà là sự cô đơn của kiến thức. Ông từng những buổi tọa đàm sôi nổi, từng những học trò thông minh và tâm huyết. thời gian cuốn tất cả. Học trò nước ngoài, hoặc chuyển sang những ngành nghề "thực dụng" hơn. Tiếng gõ cửa để hỏi về một tài liệu lịch sử, tiếng tranh luận về một sự kiện lâu, giờ đây chỉ còn là tiếng vọng trong tâm tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-truyen-doi/mua-reu-tren-mai-ngoi.html.]

Ngọc Đinh Đang

Ông thường chạm tay bìa những cuốn sách, nhẹ nhàng như vuốt ve da thịt. Ông , khi ông xuống, những tri thức cũng sẽ chìm giấc ngủ vĩnh cửu. Không ai trong thành phố hối hả cần đến một thông thái chuyên về sử liệu cổ nữa. Họ cần tốc độ, cần tiện ích, cần những giá trị thể đong đếm bằng lợi nhuận.

Chiều tà, khi ánh dương nhuộm màu đỏ cam lên những chóp mái rêu phong, tạo nên một vẻ huy hoàng nhưng bi tráng, Giáo sư Ân thường pha một ấm sen. Ông đó, tiếng gió luồn qua khe cửa, tiếng mái ngói xào xạc như lời thì thầm của một quá khứ xa xăm.

Ông ngoài vườn, nơi dây leo bám rễ tường gạch, khiến bức tường nứt toác. Sự tàn phai là quy luật thể tránh khỏi, và ngôi nhà , cũng như cuộc đời ông, đang bước giai đoạn trầm mặc cuối cùng. Không ông sợ cái c.h.ế.t, mà ông sợ sự quên lãng. Ông sợ rằng, khi cánh cửa đóng , những mùa rêu mái ngói sẽ là dấu vết cuối cùng của một đời dâng hiến cho sự học.

Đêm xuống, ánh đèn vàng vọt từ phòng ông hắt đường, yếu ớt và cô độc. Giữa thành phố đang rực sáng ánh điện, đắm trong công nghệ, căn nhà của Giáo sư Ân là một hòn đảo tĩnh lặng. Ông lật một trang sách cũ, và trong tiếng thở dài nhẹ nhàng của , ông rõ tiếng thời gian đang xé rách từng mảnh ký ức. Đời, đôi khi, chỉ là sự đợi chờ trong im lặng.

 

Loading...