Tuyển tập truyện ngắn - Truyện Đời - Dư Vị Gạch Bông
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:05:22
Lượt xem: 2
Nắng chiều luôn là thứ ánh sáng dối lòng nhất. Nó vàng rực và huyên náo như nắng trưa, cũng chẳng xanh lạnh và cô tịch như ánh trăng. Nắng chiều ở phố Hội cứ dệt một thứ màu mật ong cũ kỹ, len lỏi qua rèm cửa sổ cũ kỹ lớp đăng ten ngả màu thời gian, đậu sàn gạch bông loang lổ. Nó thứ bỗng trở nên huyền ảo và huyễn hoặc, như thể cái buồn man mác của đang lặng im cũng hóa thành một thứ nghệ thuật thâm trầm.
Bà Lụa đó, bên bàn thấp, nơi mùi khô và hương trầm luôn vấn vít như một lời thề bao giờ cũ. Bà ngoài bảy mươi, nhưng mái tóc búi cao vẫn còn giữ chút óng ả, và đôi mắt vẫn còn giữ cái xa xăm, thường trực kiếm tìm điều gì đó vĩnh viễn phía . Cuộc đời bà là một con phố nhỏ hẹp, chạy dọc theo triền sông Thu Bồn, nơi thời gian dường như ngủ quên từ lâu .
Ngọc Đinh Đang
Hàng ngày, nhịp sống của bà định hình bằng những âm thanh quen thuộc đến mức nếu thiếu một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến tâm hồn chênh vênh. Đó là tiếng leng keng của chiếc xe đạp cũ kỹ chở đầy hoa huệ trắng của cô bán hàng rong qua lúc sáu giờ sáng; là tiếng mái chèo khua nước lóp ngóp chân cầu, tiếng rao lảnh lót của gánh tàu hũ nóng buổi xế tà. Tất cả cứ đều đặn, tuần , như một bài ca d.a.o thuộc lòng, thể nào sai nhịp.
chính sự đều đặn là tấm gương phản chiếu sự mất mát. Mất mát lớn nhất là sự đổ vỡ ồn ào, mà là sự vắng lặng đắp bồi qua từng ngày. Ba mươi năm , ông Thiện, chồng bà, rời bỏ cõi tạm một cơn bạo bệnh. Kể từ đó, chiếc ghế đối diện bà luôn trống. Bà vẫn giữ nguyên thói quen pha đôi, một ấm cho và một ấm cho ông, nhưng giờ đây, ấm thứ hai chỉ đơn thuần là một vật trang trí, một cái neo vô hình giữ bóng hình xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-truyen-doi/du-vi-gach-bong.html.]
Bà nhấp một ngụm , vị chát đắng se đầu lưỡi tan vị ngọt hậu. Bà ngước khung cửa sổ, nơi mảnh hồn chiều vẫn đang rụng, từng chút, từng chút một. Phía ngoài , một cô gái trẻ mặc chiếc áo dài trắng đang rộn rã đường, mái tóc đen mượt thả tung theo gió. Nụ là ánh sáng của một tương lai còn nguyên vẹn, đối lập với khung cảnh thâm u, tĩnh mịch nơi bà Lụa đang . Bà thấy như một bức tranh sơn dầu cũ, nơi màu sắc phai mờ, nhưng đường nét thì vẫn còn đó, thể xóa nhòa.
Bà Lụa hiểu rằng, cuộc đời là thế. Người đến và . Những lời hứa, dù chân thành đến mấy, cũng chỉ là bọt nước chân sóng thời gian. Cái buồn man mác là vì bà hạnh phúc; bà vẫn con cái, cháu chắt yêu thương. Cái buồn là nỗi cô đơn thể gọi tên của một chứng kiến quá nhiều sự đổi . Nó là dư vị của một chén ngon, mà dư vị thường là thứ đọng lâu và sâu sắc nhất.
Chiều tàn. Lớp gạch bông hoa văn xanh đỏ chân bà, nơi hằn sâu dấu chân của ba thế hệ, chìm bóng tối. Bà Lụa chậm rãi dậy, đưa tay khẽ vuốt ve chiếc ấm lạnh tanh. Ngày mai, nắng sẽ lên, tiếng rao sẽ ngân vang, và bà đó. Cuộc đời vẫn tiếp diễn, lặng lẽ và thâm trầm, như một câu chuyện buồn cần kể thành lời, chỉ cần lắng bằng cả một tâm hồn chịu nhiều phong sương. Đó chính là Đời.