Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tuyển tập truyện ngắn của tác giả • Cuồng • - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-04 03:17:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồi còn nhỏ, mẹ tôi thường dẫn tôi đến nhà cô giáo mẹ chơi. Muốn đến nhà cô chúng tôi phải đi qua một con đường làng - nơi có những cánh đồng thơm ngát hương lúa chín.

"Chà chắc là cũng sắp đến vụ rồi đây mà" - Tôi nghĩ

Hương lúa chín thu hút đủ loại động vật gây hại nên tôi cũng đã quen khi thỉnh thoảng nhìn thấy loài chuột đồng băng qua đường ruộng hay loài côn trùng vội bay đến kiếm ăn.

Tôi thường nghĩ, có lẽ cuộc đời tôi sau này cũng sẽ như vậy, sẽ bình bình trôi qua, cứ vui vẻ mà hưởng thụ như một bộ phim hoạt hình đời thường của nhật.

Nhưng cuộc sống thật luôn biết cách chọn thời cơ mà cho tôi biết cái gì gọi là đau đớn. Trên đoạn đường về ngày hôm ấy, tôi nhìn thấy xác một con chuột mà có lẽ cách đó vài phút nó vẫn đang bận tàn phá mùa vụ của những người nông dân.

Mắt tôi cứ đăm đăm dán chặt vào cái xác vốn đã nát bét chẳng còn ra hình thù gì, màu m.á.u đỏ tươi gay mắt, mùi rỉ sắt ôi thiu tỏa ra từ xác c.h.ế.t thu hút bọn ruồi nhặng bu lại thành đống, nhanh chóng bay đến xâu xé cái xác lạnh tanh.

Mẹ nhanh chóng kéo tôi đi nhanh qua cái xác đang dần phân hủy. Nhưng không biết vì sao, mắt tôi cứ dán chặt vào nó cho tới khi chúng tôi đã đi đủ xa để những gì tôi nhìn thấy là một cái chấm đen bé xíu:

Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay

-Mẹ ơi, sao con chuột lại nằm đấy ngủ vậy ạ?

-Cái đấy con phải hỏi nó chứ mẹ sao mà biết được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-cua-tac-gia-cuong/chuong-3.html.]

-Nhưng mình đi qua nó rồi…

-Vậy lần tới mình lại đến để con hỏi nó nhé?

-Vâng ạ.

Có lẽ lúc ấy tôi đã nói như vậy chăng? Tôi không nhớ nữa, chỉ biết tận sâu trong lòng tôi biết… Con chuột đó… Vốn không còn "tồn tại" nữa… Chẳng qua, tôi lại tình nguyện bị lừa rằng con chuột đó chẳng qua chỉ là đang ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng mà thôi.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, thế giới này như đang từng bước ép buộc tôi phải thừa nhận "kết thúc" của nó. Nó cho tôi xem cuốn sổ tử thần đang dần được lấp đầy rồi lại tiếp tục tăng lên những khoảng trống để ghi những cái tên tôi thuộc lòng của mọi người xung quanh.

Tôi hiểu rằng, số phận đang ép tôi phải thừa nhận mọi thứ, thừa nhận rằng đây không phải là một thước phim có thể tua lại dòng thời gian để gặp lại những người ta thương nhớ. Đây không phải là một trò chơi có thể tự do "reset lại" mỗi khi "game over". Đây là cuộc sống, thứ mà chúng ta được tạo thành từ con số 0 tròn chĩnh rồi lại kết thúc như chưa từng bắt đầu.

Mỗi đêm nghĩ về nó tôi lại nhận ra rằng một ngày nữa lại trôi qua rồi. Sau, tôi lại tự hỏi rằng mình còn bao nhiêu thời gian cho tới ngày cuộc sống này "kết thúc"?

Tôi không sợ hãi nếu một mai đây đôi mắt tôi trở nên nặng trĩu đến mức không mở nổi, sẽ không hoảng loạn khi nhận ra trái tim tôi đã không còn đủ sức để đập lên từng nhịp. Sẽ không thấy ngột ngạt khi không còn được hưởng cái không khí mà tôi cho là trong lành kia. Mà hơn hết, tôi không phải lo lắng rằng bản thân sẽ đau đớn khi da thịt bị nung đốt và cháy thành tro bụi…

Nhưng tôi lại do dự khi chính bản thân lại giống như một người kể theo ngôi thứ ba trong chính cuộc sống của mình, rồi lại đặt bút viết từng cái tên mà tôi có thể nhớ vào cuốn sổ của "thần chết". Sau đó, tôi sẽ tự tay viết tên mình vào cuốn sổ và cuối cùng trao nó cho một người khác mà tôi không rõ là ai.

Loading...