Tuyển Phò Mã - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-23 10:54:42
Lượt xem: 368
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng huynh thở dài, đứng dậy bước đến bên cạnh ta, xoa nhẹ đầu ta:
"Tạ Lan cũng chẳng phải nhân vật gì ghê gớm. Mấy bữa nữa ta chọn cho muội mười bảy mười tám thiếu niên tuấn tú."
Ta bật cười giữa hàng nước mắt, hoàng huynh cũng nhoẻn miệng cười, khẽ véo má ta:
"An nhi trưởng thành rồi. Ngủ sớm một chút, hai hôm nữa cô mẫu mở yến thưởng hoa ở Lan Uyển, An nhi dưỡng lại sắc mặt, đến khi đó sẽ là cô nương xinh đẹp nhất."
7
Yến thưởng hoa...
Trước kia, ta đã sớm nghĩ, đó sẽ là lần đầu tiên ta và Tạ Lan công khai xuất hiện trước mọi người sau khi đính hôn, danh chính ngôn thuận để tuyên bố quan hệ giữa ta và hắn.
Giờ thì không cần nữa rồi.
Ta sẽ nghe lời hoàng huynh, ăn ngon mặc đẹp, chuẩn bị ở yến thưởng hoa chọn lấy mười bảy mười tám thiếu niên mặt mày tuấn tú làm sủng thần.
Những vật dụng trong cung có liên quan đến Tạ Lan đều đã được thu dọn sạch sẽ, cung nhân từ khố phòng đưa tới một loạt đồ mới.
Hồng Trần Vô Định
Ta cố tình không nghĩ đến Tạ Lan, suốt một ngày ta đọc xong hai quyển sách, viết nửa tập chữ, sống mà không đem lòng yêu Tạ Lan, cũng không đến nỗi khó chịu như ta tưởng.
Hai ngày nghỉ ngơi, ta không rời khỏi Trường Lạc điện, cũng không gặp Tạ Lan. Trái lại, cung nhân thì từng đợt từng đợt mang đến lễ vật Giang Viễn Hạc gửi tặng.
Trân châu, bảo kiếm, bàn cờ, còn có cả một con mèo mắt xanh.
Không phải cố ý chọn những món ta thích, mà giống như có vật gì lạ lạ trong tay thì đem hết đến cho ta.
Ta nghịch ngợm viên cờ bằng ngọc trắng, hai ngón tay kẹp lấy quân cờ đặt xuống bàn, hoàng huynh đối diện lên tiếng:
"Giang Viễn Hạc hình như rất để tâm đến muội."
Ta gật đầu.
"An nhi thấy hắn thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút, chỉ gặp hai lần, ta cũng không hiểu rõ Giang Viễn Hạc. Còn bị mấy lời nói kỳ quặc trong không trung ảnh hưởng.
"Hắn… rất khỏe."
Hoàng huynh như bị sặc nước trà, khẽ ho mấy tiếng, ánh mắt nhìn ta vừa kỳ quái vừa bất đắc dĩ.
Lần hiếm hoi hoàng huynh bị nghẹn lời.
Huynh ấy lắc đầu cười khẽ: "Đứa ngốc."
Huynh ấy đặt quân đen xuống bàn:
"Những năm qua, nhà họ Giang có uy vọng rất cao ở biên cương. Phụ hoàng cần nắm chắc bọn họ trong tay. Dù Giang Viễn Hạc lần này có thật lòng hay không, hành động ấy cũng đại diện cho Giang gia thể hiện trung thành với phụ hoàng."
Ta ngập ngừng: "Cho nên… hoàng huynh cũng hy vọng muội chọn Giang Viễn Hạc?"
Hoàng huynh ăn mất một quân cờ của ta:
"Muội đã buông tay Tạ Lan, thì Giang Viễn Hạc là lựa chọn tốt nhất."
Ta cụp mắt, nhìn chằm chằm bàn cờ trống trải, ý của hoàng huynh, e rằng cũng là ý của phụ hoàng.
Bọn họ muốn lấy hôn sự của ta để ràng buộc nhà họ Giang, đồng thời cũng cho ta quyền lựa chọn.
Cho nên mới đem Tạ Lan và Giang Viễn Hạc cùng đặt lên bàn cờ.
Ta đặt hai quân cờ xuống bàn, giọng nhẹ: "Muội hiểu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuyen-pho-ma/chuong-4.html.]
Hoàng huynh thu tay, nhìn ta mà thở dài:
"Ta vốn có thể không nói gì với muội, nhưng thấy muội dám buông bỏ Tạ Lan, thì cũng nên để muội hiểu rõ hơn chút."
Ta gật đầu: "Hoàng huynh cứ yên tâm, ta sẽ chủ động tiếp xúc với Giang Viễn Hạc."
Đã quyết không dây dưa với Tạ Lan nữa, thì đưa ánh mắt sang một người khác cũng chẳng có gì không ổn.
Nếu người đó là Giang Viễn Hạc, ta không ghét hắn, còn có thể chia sẻ lo nghĩ cùng phụ hoàng và hoàng huynh, cớ sao lại không làm?
Ta cười với hoàng huynh: "Ngày mai yến thưởng hoa, Giang Viễn Hạc cũng sẽ đến chứ?"
Hoàng huynh vừa an lòng, lại có chút xót xa, liền sai người đưa đến một bộ váy mới, chất lụa mỏng nhẹ như khói mây.
Một bộ y phục cực kỳ đẹp.
Lúc này, không trung lại bắt đầu ồn ào:
"Tiểu công chúa cũng chỉ là *thân bất do kỷ thôi, đâu có ép buộc Tạ Lan, yêu mà không được lại còn phải đến gần người mình chưa thích, thật tội."
"Làm công chúa sung sướng bao nhiêu năm, còn kêu tội cái gì? Hôn nhân này nàng có quyền lựa chọn, gả cho Giang Viễn Hạc chẳng phải xứng đôi vừa lứa sao?”
"Tội nghiệp là Giang Viễn Hạc ấy, chẳng khác gì bị biến thành người thay thế."
"Tội nghiệp gì, Giang Viễn Hạc chẳng thèm thấy mình đáng thương đâu, hắn thay mười mấy bộ y phục rồi, chỉ chờ mai gặp tiểu công chúa thôi."
"Diệp Diểu ngày mai cũng sẽ tới. Với biểu hiện của tiểu công chúa hiện giờ, chắc sẽ không gây khó dễ nữa, hai người kia có thể yên ổn bên nhau rồi."
(*thân bất do kỷ: bản thân không thể tự quyết định)
8
Theo như những lời trên không trung nói, thì Giang Viễn Hạc rất để tâm đến ta.
Khi ta xuất hiện tại yến thưởng hoa, ánh mắt của vô số người lập tức đổ dồn về phía ta.
Sau khi ta hành lễ vấn an cô mẫu, rồi ngồi xuống chỗ đã định, vẫn còn vài ánh mắt không chịu thu lại.
Ta đảo mắt nhìn quanh.
Hôm nay Giang Viễn Hạc mặc cẩm bào đen viền kim, cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người cao lớn của hắn, khi ánh mắt hắn chạm vào ta thì khẽ cong môi mỉm cười.
Còn ánh nhìn của ta lại bị mấy lời trong không trung thu hút:
“To thật đấy, muốn chôn mặt vào quá.”
“Công chúa có phải cũng lén nhìn hơi lâu rồi phải không?”
“Không uổng công Giang Viễn Hạc chọn y phục kỹ lưỡng như vậy.”
Ta vội dời mắt khỏi n.g.ự.c Giang Viễn Hạc, khẽ cúi đầu, vành tai bắt đầu nóng lên.
Cứ nhìn người ta như vậy, quả thực quá thất lễ.
Đối diện bỗng có người thất thanh.
Chén rượu của Tạ Lan đổ xuống, thị vệ bên cạnh vội cúi người lau sạch, sợ rượu làm ướt tay áo hắn.
Nhưng hắn dường như không hề để tâm, chỉ lặng lẽ nhìn ta không rời.
“Công chúa hôm nay thật sự rất đẹp.”
“Có đẹp đến mấy, Tạ Lan cũng không nên cứ nhìn chằm chằm như thế. Diệp Diểu gửi thư với thiệp mời hai hôm nay hắn đều không hồi đáp, hôm nay mới gặp được mà ánh mắt lại không rời khỏi người khác.”
“Cũng đâu liên quan gì đến công chúa? Diệp Diểu nhìn công chúa kiểu gì vậy chứ?”