Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tưởng bà đây hiền mà giỡn mặt - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:15:02
Lượt xem: 820

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nắng sớm rải vàng trên sàn gỗ. Tiếng cười trong trẻo của một đứa bé vang vọng khắp căn nhà. Tố Uyển ngồi bệt dưới sàn trải thảm mềm mại, mái tóc dài xõa ngang vai, mỉm cười nhìn con trai đang tập tễnh đi những bước chân không vững. Thằng bé khoảng hai tuổi, má phúng phính, mắt đen láy, đang vươn tay về phía cô, bi bô gọi mẹ.

- Ngoan nào, cố lên con trai!

Tố Uyển vỗ tay động viên. Mỗi bước chân của con là một niềm vui, một minh chứng cho hạnh phúc mà cô đã tự tay tạo ra.

Cô không còn là người phụ nữ gầy gò, đau khổ của ba năm về trước. Vóc dáng cô đầy đặn hơn, ánh mắt cô sáng hơn, và trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười rạng rỡ, tự tin. Vai trò làm mẹ đơn thân không dễ dàng, nhưng cô đã cân bằng một cách tuyệt vời. Ban ngày, cô làm việc từ xa với công ty cũ, hoặc đôi khi sắp xếp lịch để đến văn phòng. Buổi chiều và tối hoàn toàn dành cho con.

- Mẹ ơi! Bóng!

Thằng bé chỉ vào quả bóng đồ chơi lăn dưới gầm bàn.

- À, bóng của Bin đây. Con lấy đi.

Tố Uyển trìu mến gọi tên thân mật ở nhà của con. Cô nhìn con trai, cảm thấy trái tim mình ấm áp và trọn vẹn hơn bao giờ hết. Mối gắn kết giữa hai mẹ con sâu sắc và thiêng liêng, được xây đắp từ tình yêu vô điều kiện và sự hy sinh của cô.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên. Tố Uyển nhấc lên xem. Là một tin tức nhỏ trên trang báo mạng địa phương quê Lã Bân. Tựa đề khá giật gân: "Cựu doanh nhân vướng lao lý vì tranh chấp đất đai ở quê nhà." Kèm theo là bức ảnh chụp Lã Bân, trông hắn tiều tụy đi nhiều, quần áo nhăn nhúm, không còn chút phong thái nào của người từng sống ở thành phố.

Tố Uyển lướt nhanh qua nội dung. Có vẻ như hắn về quê nhưng vẫn ngựa quen đường cũ, gây chuyện với hàng xóm láng giềng về mảnh đất bố mẹ để lại, cuối cùng dẫn đến kiện tụng. Bài báo cũng nhắc thoáng qua về "người phụ nữ đi cùng" nhưng không nêu tên, chỉ nói "cuộc sống khó khăn, không như mong đợi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-ba-day-hien-ma-gion-mat/chuong-6.html.]

Tố Uyển khẽ thở dài. Không phải vì thương hại, cũng không phải vì hả hê. Chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Hậu quả. Đúng là hậu quả. Những kẻ gieo gió thì gặt bão. Họ đã chọn con đường đó, thì phải chấp nhận kết cục. Cô không còn vương vấn gì, không còn chút cảm xúc tiêu cực nào dành cho họ. Cuộc sống của họ, rắc rối của họ, hoàn toàn không còn liên quan đến cô.

Cô tắt màn hình điện thoại, đặt xuống bàn. Ánh mắt cô quay lại nhìn con trai đang ôm quả bóng bi bô nói chuyện một mình. Thằng bé là tất cả. Hạnh phúc của cô không đến từ một cuộc hôn nhân đổ vỡ, không đến từ một người đàn ông bội bạc. Nó đến từ chính cô, từ sự mạnh mẽ, từ khả năng đứng dậy sau vấp ngã, từ tình yêu thương vô bờ bến dành cho sinh linh bé bỏng này.

Cô đã từng nghĩ, mất đi khả năng làm mẹ theo cách tự nhiên là dấu chấm hết. Nhưng không. Khoa học đã cho cô cơ hội. Và cô đã nắm lấy nó. Cô đã tự mình chiến đấu, tự mình vượt qua, tự mình làm nên điều kỳ diệu này. Cô không nợ ai cả. Cô không cần ai ban phát hạnh phúc. Cô tự tạo ra nó.

- Bin ơi!

Tố Uyển gọi con. Thằng bé lẫm chẫm đi đến, đưa quả bóng cho mẹ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Chơi với con!

Giọng nói non nớt đáng yêu. Tố Uyển ôm con vào lòng, siết nhẹ. Mùi sữa và mùi phấn rôm trên người con thật dễ chịu. Khuôn mặt nhỏ áp vào n.g.ự.c cô.

- Ừ, mẹ chơi với Bin.

Cô hôn nhẹ lên tóc con. Nụ cười trên môi cô lúc này là nụ cười của sự bình yên, sự mãn nguyện và sự tự do hoàn toàn. Quá khứ đau buồn giờ chỉ còn là một chương sách cũ đã khép lại. Cô đã xây dựng được một cuộc đời mới, tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn, hoàn toàn thuộc về cô và con trai bé bỏng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu rọi. Tương lai đang mở ra, không cần bất kỳ ai khác đồng hành, chỉ có cô và con, cùng nhau bước đi trên con đường tràn ngập yêu thương và hy vọng do chính tay cô tạo dựng.

Loading...