Thẩm An cảm thấy hổ thẹn, lén lút quay mặt đi, không dám lên tiếng.
Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn họ một vòng, nén cơn giận trong lòng.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ phân nhà. Những tài sản các ngươi tham lam chiếm đoạt, coi như ta hiếu kính tổ mẫu. Từ nay về sau, mỗi người sống cuộc sống của mình, không còn liên quan gì đến nhau."
11
Dù Lưu thị và lão phu nhân có khóc lóc, ân hận không thôi, cuối cùng gia đình vẫn phải chia ra.
Thẩm Mặc đêm đó đã ra lệnh cho thuộc hạ xây tường, chia căn nhà thành hai phần.
Khi những người đó xây tường, ta và Thẩm Mặc ở trong một căn phòng, đối diện nhau, im lặng không biết nói gì.
Dù là vợ phu thê, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gần nhau đến vậy, thật sự cảm thấy xa lạ và kỳ quái.
Minh Nha đầu và Ngọc Nha đầu rửa chân xong, cùng nhau chạy vào phòng chơi, đưa Thẩm Mặc xem những chiếc túi hương mà các bé đã thêu.
"Thêu đẹp lắm, so với hai năm trước, tiến bộ nhiều rồi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Là mẫu thân dạy chúng con, mẫu thân còn dạy chúng con viết chữ nữa!"
Ngọc Nha đầu nói rồi chạy đi lấy tập chữ đưa cho Thẩm Mặc xem.
Cả phòng trở nên nhộn nhịp một lúc, cho đến khi hai đứa trẻ mệt mỏi, mới bị nha hoàn bế đi.
Thẩm Mặc cầm chiếc túi hương, quay lại nhìn ta.
"Cảm ơn nàng, nàng đã dạy tốt hai đứa trẻ."
"Không cần cảm ơn, không phải tất cả đều trong dự tính của chàng sao?"
Thẩm Mặc cứng người một chút.
Ta lấy chiếc khăn tay chưa thêu xong từ hộp chỉ, lật qua lật lại một chút, nói: "Ban đầu, ta luôn nghĩ, chàng cưới ta chỉ vì không có lựa chọn nào khác, mãi sau này mới nghe Lưu thị nói, là chàng nhất định phải cưới ta."
"Điều này thật kỳ lạ, ta có tiếng xấu, người khác còn tránh xa ta, sao chàng lại nhất định phải cưới ta? Trừ khi, chàng đã từng gặp ta, hiểu ta rất rõ, biết trong mắt ta không thể chứa cát bụi, và chắc chắn sẽ đối xử tốt với con gái của chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-thu-thanh/9.html.]
Không khí im lặng vài giây, Thẩm Mặc cười nhẹ: "Quả nhiên không qua được mắt vợ ta."
Hắn thở dài nhẹ, nói: "Thực ra, ta đã gặp nàng từ lâu rồi. Đó là nhiều năm trước, khi ta trở về kinh nhận chức, gặp nàng đang đánh nhau với kế mẫu Tạ thị, nàng thắng, vui vẻ đi ăn một bát mì ở ven đường."
"Ngày đó, mọi người đều nói nàng thô lỗ, nhưng ta lại thấy, nàng vừa ăn, vừa lau nước mắt."
"Khi về nhà, nàng còn cởi áo ngoài cho một đứa trẻ lang thang bị lạnh. Ta biết, nàng chắc chắn không giống những gì người ta nói."
"Những năm gần đây, Minh Nha đầu và Ngọc Nha đầu lớn dần, càng lúc càng ít nói, ta bắt đầu nhận ra, chúng sống không tốt, chỉ là có một số chuyện ta không tiện làm..."
"Vì vậy chàng nghĩ đến ta, ta nổi tiếng là một người vợ dữ dằn, nếu thật sự có chuyện với đại tẩu và lão phu nhân, ta chắc chắn sẽ không tha cho họ, làm lớn chuyện, thì chàng có thể thuận lợi cắt đứt quan hệ với họ."
Hắn dừng lại, trong mắt lóe lên một chút áy náy: "Đúng, ta... xin lỗi nàng."
Ánh đèn nhấp nháy một cái, ánh sáng trong phòng trở nên mờ mờ, ta nhếch môi cười một chút: "Không có gì, ta không để tâm. Hôn nhân vốn là sự tính toán lẫn nhau, mỗi người có mục đích riêng, nếu ta thật sự tìm kiếm tình cảm chân thành, đã không đồng ý gả cho chàng."
"Nương tử..."
"Chàng không cần nói thêm gì nữa, từ giờ chúng ta sẽ sống như bình thường, ta sẽ dạy dỗ hai đứa trẻ tốt, không can thiệp vào chuyện của chàng, tất nhiên, đổi lại, chàng cũng không được can thiệp vào chuyện của ta.
Cuộc sống của ta chỉ cầu hai chữ tự do, trồng hoa nuôi chim, đi dạo phố nghe nhạc. Ta sẽ không vì chàng mà rửa chén nấu cơm, cũng sẽ không phục vụ chàng, chàng có thể đi tìm hoa hỏi liễu, hay là trộm hoa cắt ngọc, ta cũng không quan tâm, miễn là đừng để chuyện đó đến trước mặt ta, chàng có làm được không?"
Hắn nhìn ta một lúc lâu, rồi bật cười, giọng khô khốc: "Nương tử nói hết chưa?"
"Đã nói hết rồi, sao?"
Hắn im lặng một lúc, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho ta: "Lần này trở về kinh, hoàng thượng ban cho ta vàng bạc ruộng đất, số lượng lớn đến mức có thể sánh ngang mười năm lương bổng của ta, từ nay về sau, tất cả đều giao cho nương tử."
"Những điều nương tử vừa nói, ta đều sẽ làm theo, còn nữa, ta sẽ không đi tìm hoa hỏi liễu, trộm hoa cắt ngọc, nương tử có thể yên tâm."
Miệng nam nhân, làm sao có thể tin tưởng được. Tuy nhiên, hắn sẵn lòng mở lòng với ta, cũng coi như là thành thật.
Ta nhận lấy chùm chìa khóa, nói: "Tốt."
Thẩm Mặc mỉm cười, nhìn ta một lúc lâu, rồi chắp tay, cúi người chào: "Từ nay về sau, xin nhờ nương tử."